Giờ Năm Căn không cách trở như ngày xưa// Đất Mũi không chỉ có năm căn nhà heo hút?/ Nguyễn Ngọc Tư (nhà văn) bước chân ra từ đất// Và cánh đồng bất tận mút cà tha, tràm vẫn trổ hoa/ Như loài ong rừng U Minh bốn mùa hút mật/ Chữ sóng sánh vàng rót ra từ đầu bút văn nhân?

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Giờ Năm Căn không cách trở như ngày xưa
Đất Mũi không chỉ có năm căn nhà heo hút?
Nguyễn Ngọc Tư (nhà văn) bước chân ra từ đất
Và cánh đồng bất tận mút cà tha, tràm vẫn trổ hoa
Như loài ong rừng U Minh bốn mùa hút mật
Chữ sóng sánh vàng rót ra từ đầu bút văn nhân?
Đêm Gành Hào không trăng sao
Gió Cao Văn Lầu mênh mang vẫn thổi
Ngón đờn tài tử bao năm miết vào thịt da Tổ quốc
Bạc Liêu xuống xề buồn thương mút chỉ
Phù sa ủ mình tự lên men tháng Tám
Để biển trời dậy sóng phía hoàng hôn?

Về biển Tây nằm nghe hồn Mạc Cửu
Nước non ngàn dặm
Thương những áng mây cuối trời
Lãng du suốt chiều dài Tổ quốc
Lặng thầm sông núi uy linh
Ngàn ngăm ròng còn ngùn ngụt khí Ải Chi Lăng?
Mặc chiếc áo choàng dừa xanh xa ngút ngát
Bến tre nghiêng mình soi bóng xuống Hàm Luông
Thơ Đồ Chiểu âm vang tiếng sấm
Khúc du ca Mê Kông trượng nghĩa đôi bờ
Điệu lý thắm đượm tình làng nghĩa xóm
Phựt sáng giữa trời những áng thơ?
Sao anh không về thăm Xẻo Me?
Để chiều chiều, con sáo buồn, sáo đợi
Dưới bến Mi Lăng ngực thiếu nữ quên cài
Con bìm bịp mổ mây chiều lót ổ
Chiếc Tắc ráng còn giòn
Sao con nước cứ chia hai?
THÀNH DŨNG – TRẦN THANH DŨNG