VHSG- “Đi xa vương vấn hương làng quê ngấm tận lòng mình/ Cánh đồng thảo thơm phảng phất mùi ngọc của trời cuối vụ/ Hương vị tuổi thơ thấm đượm quê nghèo lam lũ”. Yêu làng quê thấm đẫm mồ hôi sinh thành trên cánh đồng tuổi thơ, “Người đàn bà bước ra từ trong chiêm bao” Trần Nguyệt Ánh nâng niu hạnh phúc gia đình và cũng thấu cảm lẽ đời sinh tử mong manh: “Là cái cử động nhẹ tay ra hiệu phút sống còn/ Đời người sống được bao nhiêu/ Sao không tạo niềm vui với những phút giây từ bi hỉ xả?”

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Hàng tháng, Ban biên tập VHSG sẽ chọn những Chùm thơ 1-2-3 hay để trao Tặng thưởng, ưu tiên khuyến khích những tác giả có nhiều chùm thơ được chọn đăng. Giá trị tặng thưởng gồm tiền mặt và quà lưu niệm.
Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.
Đi xa vương vấn hương làng quê ngấm tận lòng mình
Cánh đồng thảo thơm phảng phất mùi ngọc của trời cuối vụ
Hương vị tuổi thơ thấm đượm quê nghèo lam lũ
Mùa vàng bội thu nâng bát cơm cảm tạ đất trời
Trên cánh đồng có thể nào đong hết giọt mồ hôi
Mẹ cấy mạ non và gieo hạt đời hi vọng!
Con đi tìm kí ức mùa thu
Nhặt dấu chân mình rong chơi đồng cỏ
Tìm dáng mẹ liêu xiêu gánh mạ chiều nhấp nhô đầu ngõ
Gom giọt mồ hôi cha ướt sũng đường cày
Đếm vệt chai sần trong từng dấu vân tay
Đong tuổi cha bằng những sợi tóc nhuộm đầy lam lũ.
Người đàn bà bước ra từ trong chiêm bao
Vừa mơ giấc mơ cả cuộc đời chưa bao giờ có thật
Nàng mơ về những đêm vàng cổ tích
Cung điện nguy nga là hạnh phúc trong ngôi nhà mình
Đũa bát có đôi, gối không đơn chiếc
Sáng thức giấc, chiêm bao thành sự thật!
Gió nghịch mùa mang hơi vị chia phôi
Từng luồng thẳm sâu quặn đau tê buốt
Gió xoay chiều rủ đông về càng thêm rét mướt
Hạt mùa đông đọng mắt người đàn bà cô phụ
Gom những hạt sương đêm ủ niềm vui hạnh phúc
Ướp trái tim mình đã băng giá từ lâu!
Giữa cơn sinh tử, nhận ra hạnh phúc là gì?
Là tiếng thở nhẹ và tim còn rung trong lồng ngực
Hạnh phúc sẽ ùa về nơi khoé mắt
Là cái cử động nhẹ tay ra hiệu phút sống còn
Đời người sống được bao nhiêu
Sao không tạo niềm vui với những phút giây từ bi hỉ xả?
TRẦN NGUYỆT ÁNH (ĐẮK LẮK)