mần được những câu thơ vạm vỡ// người thơ như xác lên đồng/ không có sự sáng tạo nào lại dễ dàng// để tạo ra những ngọn núi mới/ trái đất phải thổ huyết qua họng núi/ cơn đau của sự sáng tạo?

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
khâu nốt lại buổi chiều muộn?
bằng dây tơ trời không màu
chiếc ghe giã cào xám nâu vừa ra khơi
giăng mẻ lưới chạng vạng bắt bóng
người đồng bằng luôn hy vọng
vào những mẻ lưới đầy trăng.
chưa có con sóng nào táp vào bờ
giác này gió cũng hay dậy muộn
những con dã tràng thừa cơ xe cát
tôi yêu cái xóm chài quê de mình ra sông Cái
sáng ưỡn ngực hứng ngọn gió đầu tiên
và những con sóng tập tễnh vỡ òa.
nhặt vài tiếng đờn cò trôi trên sông Masperro
bỏ vào chiếc túi hoài niệm không đáy
chiều ngủ vùi trong vạt áo bà ba
nhớ chiếc cầu dừa bắt qua miền yêu dấu
giâm một chạt duyên quê
ít lâu sau lú ra những mắt nụ tình non xanh ?

trang trí nội thất cao cấp cho một tòa thơ mới
bắt đầu với những tính từ sang trọng và ủy mị
kết thúc bằng tiết tấu đắm say của ngôn tình
nhưng lâu rồi không có ai đến thăm
vài vị khách không mời, lễ phục
tiễn chủ nhân về với trăm năm?
đến tháng Mười con nước lại rong
phả lấp hết những buồi vui quê quán
người hàng đáy vắt mình qua sông
như bơi trong bình minh
cút kiếm tìm miếng cơm manh áo
ôi Mê-kông khói mây, bãng lãng dáng ông Đồ?
tất toán với mùa Thu?
còn dư ra ít úa tàn
mùa Đông trơ những cành cây băng giá
xin em đừng tất toán với thơ anh
vì như thế ánh vàng trong dâu bể
nhuộm tím chiều đau mãn kiếp nhân sinh?
mần được những câu thơ vạm vỡ
người thơ như xác lên đồng
không có sự sáng tạo nào lại dễ dàng
để tạo ra những ngọn núi mới
trái đất phải thổ huyết qua họng núi
cơn đau của sự sáng tạo?
Sóc Trăng 11.2021
TRẦN THANH DŨNG