Ngồi phủ phục như ngọn núi// trầm mặc trước đại ngàn linh thiêng/ soi chân dung mình lên thăm thẳm// nghe hợp âm vọng về từ quá khứ/ tương lai mở ra như một phép màu/ cất lên trong lời sấm?

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ.
Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Nằm xuống và lắng nghe mùa xuân về
say như điệu valse vừa chín tới
nổ tung trong thùng nho đã lên men
như vừa sinh hạ một ngôi sao bất tử
bay lên bầu trời theo tiếng chuông đại đồng
Người ban tặng mùa Xuân khắp chốn?
Thay vì kết tử một con sông
hãy mở ra một con sông mới
như đại lộ đầy sắc màu
trên cánh đồng âm thanh bất tận
bạn, tôi và chúng ta là những bước chân tự do
bay nhảy không ngơi nghỉ cùng vĩnh cửu?
Khuyếch đại maximum những thanh âm buổi sáng
mở hết cỡ bầu trời
chúng ta là những người anh em
hân hoan như những con tàu căng bườm ra khơi
giăng mẻ lưới
bắt bầy sao lớn lên trong tâm tưởng?

Ngồi phủ phục như ngọn núi
trầm mặc trước đại ngàn linh thiêng
soi chân dung mình lên thăm thẳm
nghe hợp âm vọng về từ quá khứ
tương lai mở ra như một phép màu
cất lên trong lời sấm?
Như ché rượu tẩm ướp thiêng khí núi rừng
say như thác lũ mùa Đông
nổ như họng núi đang khạc lửa
trầm hùng như chiêng trống đại ngàn
vạm vỡ như con trai thần núi
sôi lên trong bầu sữa dậy thì?
Cất giữ lời ru trong chiếc rương ký ức
Người đi ra như một ngôi sao
Vừa sinh hạ trong bầu trời bất tận
Lần giở những bao la
Ý niệm về hạnh phúc như một bông hoa lạ
Nở ra vô chiều kích?
Sinh ra từ bầu trời
Những hạt mưa phiêu lưu
Gieo ý tưởng cho khắp nhân gian
Rửa trôi những hết những muộn phiền
Những cánh buồm lần lượt ra khơi
Trước khi kết tụ thành mây khói?
Gióng lên những hồi chuông trên khắp địa cầu?
Thắp tất cả những ngọn nến đang có
Như hoa đăng tỏa sáng trong lòng
Như lời thỉnh cầu gởi đến các vì sao
Lời sám hối của những con người đầy tội lỗi
Vậy mà máu vẫn chảy, vì chiến tranh trên khắp trái đất này?
Rồi mùa đông sẽ qua, sẽ xa?
Rồi những cơn mưa sẽ tạnh
Rồi đâu lại vào đấy?
Thời gian cứ trôi, cứ trôi
Chân trời lại tím
Lá rơi, lá rơi, lá rơi?
TRẦN THANH DŨNG (SÓC TRĂNG)