Thơ 1-2-3 Trần Thuỳ Linh: Cà phê ai đen cháy môi hòa đêm

VHSG- “Cà phê màu đêm, mắt cũng màu đêm/ Ai đó dỗ dành tóc, dỗ dành môi/ Đắng dư thừa làm tăng cơn khát…”. Đêm, cà phê và khát là nguồn cảm hứng trở đi trở lại nhưng không trùng lắp, hiện lên hình ảnh người đàn bà thơ cô đơn, buồn và đẹp nao lòng: “Cà phê ai đen cháy môi hòa đêm/ Bản bolero bỏng rát đường trần/ Và tim ngừng run. Và tơ đừng mềm. Và tôi khát…”

Nhà thơ Trần Thuỳ Linh

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Hàng tháng, Ban biên tập VHSG sẽ chọn những Chùm thơ 1-2-3 hay để trao Tặng thưởng, ưu tiên khuyến khích những tác giả có nhiều chùm thơ được chọn đăng. Giá trị tặng thưởng gồm tiền mặt và quà lưu niệm.

Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.

 

Ngoài ô cửa không gì dư thừa như gió

 

Không gì cuồng nhiệt như gió

Không gì cứa lòng người lạnh lùng như gió

 

Cà phê màu đêm, mắt cũng màu đêm

Ai đó dỗ dành tóc, dỗ dành môi

Đắng dư thừa làm tăng cơn khát…

 

Những người bạn vong niên, những Người Thơ

 

Mỗi ngày họ cho tôi thưởng thức một ly men mới

Tôi say và tôi khát, tôi ngộp thở vì ghen tị…

 

Sao bạn tôi có thể chưng cất những loại men mới mỗi ngày?

Cho đời say, người say?

Sao tôi cứ ri ri tiếng dế trong bụi cỏ úa tàn?

Vay mượn bóng hình

 

Vay mượn vòng tay, vay mượn bờ vai người khác

Trái tim thèm muốn nhọ nhem

 

Vá víu quá khứ bằng một tình hờ

Rét cóng nụ hôn ngập màu toán tính

Tình yêu nào ma quỷ đã bán mua?

 

Bàn tay dịu dàng đặt trên cái trán bướng của em

 

Vòng ôm ấm áp xua tan đi những mệt mỏi, rã rời

Giọng nam trầm cằn nhằn thương em cảm sốt

 

Là em mơ…

Khi mắt mở lớn chăm chăm nhìn ra xa hút con đường

Nơi gió nói lời của gió và xào xạc lá vô ưu…

 

Đêm vỡ từ ánh nhìn màu tóc

 

Thu chợt giọt quỳnh trắng ngần se thắt

Tim nhói nỗi niềm cô độc lên ngôi.

 

Cà phê ai đen cháy môi hòa đêm

Bản bolero bỏng rát đường trần.

Và tim ngừng run. Và tơ đừng mềm. Và tôi khát…

 

TRẦN THUỲ LINH

(CẨM GIÀNG – HẢI DƯƠNG)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *