Thơ 1-2-3 Trường Thắng: Vang bóng một thời cung vàng điện ngọc dư hương

Mùa rêu khô khốc// Tháng tư nắng như thiêu như đốt/ Thành quách rêu phong ngả màu đất cũ càng// Từng đoàn người tham quan dấu tích thời gian/ Tử cấm thành Đài bình lâu… vẫn còn biết nói/ Vang bóng một thời cung vàng điện ngọc dư hương

Nhà thơ Trường Thắng

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Dày mỏng là ở người viết

 

Ngồn ngộn chữ

Thẩm thấu ở người đọc

 

Như bữa ăn ngon dở nhờ cái lưỡi

Cho dù người chế biến ở hàng top ten

Cũng chỉ bởi tầm tâm đối trọng

 

Con đê chắn nước cuối làng

 

Tuổi thơ tôi với đồng hoang cánh diều

Bắt tôm tát cá rình ếch thúng mủng gióng niêu

 

Chèo ghe đưa nước hàng lỡ những chiều

Bạn cấy bạn cày hò lơ đồng dao giao duyên đối đáp

Bức tranh ruộng đồng giờ vắng bóng còn đâu….

Huế chờ em

 

Mùa lễ hội đón em trong nội

 

Lăng tẩm đền đài mở cửa đón khách tham quan.

 

Trầm tích rêu phong huyền sử cũ càng

Sông Hương trầm tư đêm về đò đưa khách

Cảnh sắc hữu tình đang chờ em đó… em ơi…

 

Hai thứ không thể nhìn thẳng

 

Nhìn mặt trời chỉ rơi vài giọt nước

Thấu lòng người ràn rụa nước mắt rơi

 

Nhìn thẳng mặt trời quá chói nóng đi thôi

Với lòng người có trăm ngàn lí do xung động

Giả dối chân thành đáng ngẫm ngợi nghĩ suy …

 

Biển mênh mông huyền bí

 

Đứng trước biển mình chỉ là hạt cát

Buông bỏ trầm tư thả lỏng để thấy mình

 

Khi biển êm lúc sóng gào khao khát

Con sóng nhỏ to khỏa lấp nhiễu phiền

Và sự cô đơn chính ta đang tồn tại….

 

Mùa rêu khô khốc

 

Tháng tư nắng như thiêu như đốt

Thành quách rêu phong ngả màu đất cũ càng

 

Từng đoàn người tham quan dấu tích thời gian

Tử cấm thành Đài bình lâu… vẫn còn biết nói

Vang bóng một thời cung vàng điện ngọc dư hương

 

TRƯỜNG THẮNG

(Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *