Ai thả lên trời khói bếp// Gió mang rải khắp triền đê/ Lửng lơ ánh trăng nghiêng thả bóng// Hắt theo vạt nắng còn sót lại cuối ngày/ Tiếng chuông chùa ngân vang bên xóm nhỏ/ Chợt nghe lòng một chút từ tâm

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Cánh cò chao nghiêng
Theo câu ca dao ngày xưa ngoại hát
Ngọt lịm, yên bình trong giấc ngủ giữa ban trưa
Cầu tre dẫu có mấy nhịp gập gềnh
Ầu ơ… thương ngoại
Con nhớ hoài lời ru
Nhặt lại bóng quê
Qua hàng cau ngả bóng
Tiếng chim kêu rớt lại phía ngoài sông
Cha cõng nắng trên đôi vai gầy guộc
Vất vả cả đời
Không thốt dù chỉ một lời than
Ai thả lên trời khói bếp
Gió mang rải khắp triền đê
Lửng lơ ánh trăng nghiêng thả bóng
Hắt theo vạt nắng còn sót lại cuối ngày
Tiếng chuông chùa ngân vang bên xóm nhỏ
Chợt nghe lòng một chút từ tâm
Ngân nga bóng mình
Lời ru bên cánh võng
Nghe sao ấm cả nửa đời
Tôi nhặt lại mình qua bóng
Vỡ òa…
Theo tiếng ầu ơ.
TRƯƠNG VĂN
(TÂN PHÚ – ĐỒNG NAI)