VHSG- “Ngày Nguyễn Du viết Kiều, đâu có để mua vui/ Khi tiếng khóc phận thân… đời ba chìm bảy nổi” rồi mấy trăm năm sau với Nguyễn Tuân “Tử tù mà còn chơi chữ/ Cái đẹp sáng bừng ở chốn tối tăm”. Ý thức về sứ mệnh thiêng liêng của con chữ tiền nhân, Võ Văn Trường chia sẻ nỗi đau với bao số phận và ước muốn vượt thoát, thăng hoa: “Nuôi con chữ, bởi nghèo con chữ/ Chân lấm tay bùn vẫn “nhất tự vi sư”/ Để đất nước bay lên, tạc trời xanh, tháp bút”…

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Hàng tháng, Ban biên tập VHSG sẽ chọn những Chùm thơ 1-2-3 hay để trao Tặng thưởng, ưu tiên khuyến khích những tác giả có nhiều chùm thơ được chọn đăng. Giá trị tặng thưởng gồm tiền mặt và quà lưu niệm.
Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Dược phẩm Phú Mỹ – PMPHARCO, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ.
Đồng bãi mắt đau, biển lũ đục ngầu
Mùa thu chạm cuộc biệt ly ba mẹ
Một đứa trẻ biết gì… tuổi mới lên hai
Xót xa, mưa lạnh, gió tràn
Thắt ruột miền Trung giông bão
Xé lòng thương xứ thùy dương
Anh bảo vệ dặn dò, đóng cửa sổ trước cơn mưa
Cũng quan trọng kém chi làm nhân sự
Giữa khi đại hội tràn tràn
Lỡ thôi, cơn giông bất chợt
Căn nhà gió bão, tứ tung
Mới hay dụng nhân, dụng mộc.
Những cánh cửa, chiếc van tim khép mở
Ngày bình yên, xuôi ngược chuyến đò
Gã thương lái, nhớ nụ cười bến nước
Đời thương hồ phải lòng, hoa bướm
Tình quê còn nghĩa vợ chồng
Nên đành mở khép đa đoan…
Tại sao không, nết người con chữ
Bài học vỡ lòng đất nước dấu yêu
Tiếng gà gáy, hừng đông ba mẹ ra đồng
Nuôi con chữ, bởi nghèo con chữ
Chân lấm tay bùn vẫn “nhất tự vi sư”
Để đất nước bay lên, tạc trời xanh, tháp bút.
Ngày Nguyễn Du viết Kiều, đâu có để mua vui
Khi tiếng khóc phận thân… đời ba chìm bảy nổi
Người cầm bút đau dòng lệ buốt
Chợt nhớ cái thú sau này của cụ Nguyễn Tuân
Tử tù mà còn chơi chữ
Cái đẹp sáng bừng ở chốn tối tăm.
Cơn gió, tìm xưa, rớt lại bên đời
Anh chạy về ký ức, quờ tay. Giấc mơ thảng thốt
Yêu thương dối lừa, cơn đau. Thuyền đà bỏ bến
Thì xin em, cánh hoa, viên sỏi
Ném lên niềm chơi vơi, những bơ vơ, khung trời mắt biếc
Tìm nhau, hết một đời nhau.
Thương Huế mùa này…
Lưng nỗi nhớ cứ dài như tóc
Có cấm thành đâu sao ta đứng đợi người
Đợi tháng, đợi năm, đợi rằm nguyệt tận
Đợi mắt môi đánh bắt nỗi buồn
Một dòng Hương. Tiếng chuông Thiên Mụ. Xa rồi thuở ấy tần phi.
VÕ VĂN TRƯỜNG (QUẢNG NAM)