Thơ 1-2-3 Võ Văn Trường: Người còn đợi người… ánh mắt ngày xưa

Mùa thu trôi qua nghe tóc mình nhàu úa// Quá trễ rồi ngày ồn ã rượu bia/ Vùng câm lặng trót nợ điều sám hối// Nhớ đoạn trường sau va vấp buồn tênh/ Chiều thềm vắng, mùa đông sau ô cửa/ Người còn đợi người… ánh mắt ngày xưa.

Nhà thơ Võ Văn Trường

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Vớt cánh bèo trôi ngẫm sông đời lau lách

 

Ngắm chuyến đò ngang lạc an tất bật

Bão giông mà chi dâu bể lòng người.

 

Ôi cánh sen tàn, rót vào đêm tối

Những cơn say ân cần xin tựa vào nhau

Chào ly biệt khối hư vô tuổi tác.

 

Cõi trăm năm đến khi nào tiễn biệt

Như con dế bên tường vừa sập

Khoắc khỏi tiếng kêu, thấp thỏm bầu trời.

 

Ta cũng vậy ngày qua đời sớm…muộn

Theo giọt mùa rơi, tội lỗi về trời
Còn lại giấc mơ… yêu người phụ bạc.

 

Mùa thu trôi qua nghe tóc mình nhàu úa

 

Quá trễ rồi ngày ồn ã rượu bia

Vùng câm lặng trót nợ điều sám hối

 

Nhớ đoạn trường sau va vấp buồn tênh

Chiều thềm vắng, mùa đông sau ô cửa

Người còn đợi người… ánh mắt ngày xưa.

Tranh của họa sĩ Thụy Vy

Kỷ niệm là tiếng chân lắng lại phía con đường

 

Mây trắng quá ngày trôi tôi bất chợt

Em là bông hoa cỏ may găm nỗi nhớ lên trời

 

Rồi buột giấc mơ bằng câu thơ buồn nhất

Câu thơ của những giọt nước mắt

Mùa Ngâu… ngày mình không còn tìm nhau.

 

Phố Hội, những tiếng rao cứ nhắc về ký ức

 

Thuở rêu buồn tường gạch chín vô ưu

Bên mái ngói âm dương kinh kệ

 

Đêm trong phố như người đàn bà tìm về cổ tích

Tìm yên bình trong một tiếng rao đêm

Lẩm chẩm nợ…ngày bình thường đâu đó.

 

Khuya quất vào ta những lằn roi năm tháng(*)

 

Nhớ một chỗ ngồi thị xã… một bàn tay

Đêm vẽ tôi, bức tường, thương tích

 

Nhớ bạn hiền ta đã tiễn nhau đi

Vạn ngày mưa ngày xưa không buồn nữa

Chén rượu này đã chạm hư vô.

________

(*) Nhớ bạn Huỳnh Sơn tròn một năm rời xa cõi tạm.

 

VÕ VĂN TRƯỜNG (QUẢNG NAM)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *