Thơ 1-2-3 Võ Văn Trường: Nợ hạt bụi lắt lay, nợ con tim cãi nhịp.

Trong ngực nhiều khi trái tim quên đập// Mộng ngày trai, những bèo hoa tím biếc/ Tiễn một dòng trôi, con nước phía chân cầu// Có ngày tháng gom về toàn lá đổ/ Những ga tàu khuya khoắt nợ nần nhau/ Nợ hạt bụi lắt lay, nợ con tim cãi nhịp.

Nhà thơ Võ Văn Trường

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Dùng dằng chi để rồi lỗi hẹn

 

Lắng xuân về thương gồng gánh mẹ cha

Thương đất nước oằn mình giông bão

 

Yêu nhau thì về, đau đáu một Hoàng Sa

Đêm thức với cầm canh tiếng gió

Bốn nghìn năm những con sóng tiên rồng…

 

Ngã ba lòng mình mà trách ngã ba sông

 

Khi thành phố lặng im ký ức

Ánh đèn màu lấp lóa ngoại ô

 

Đợi mùa xuân tóc hoa niên chạm ngõ

Nhớ em ngày tuổi hai mươi

Thương khúc rao tình, vạt nắng bên sông

Tranh của họa sĩ Lê Trần Thanh Thủy

Trong ngực nhiều khi trái tim quên đập

 

Mộng ngày trai, những bèo hoa tím biếc

Tiễn một dòng trôi, con nước phía chân cầu

 

Có ngày tháng gom về toàn lá đổ (*)

Những ga tàu khuya khoắt nợ nần nhau

Nợ hạt bụi lắt lay, nợ con tim cãi nhịp.

 

Anh chẳng thể dịu dàng yêu em và đau khổ (**)

 

Khi rong rêu thành quách

Khi văn chương phụ tình

 

Đâu bàn chân ly biệt

Giẫm vào chiều nhớ nhung

Nơi em về xa đó, những giấc mơ hoang đàng.

 

Mùi đất quê lấm láp giữa phố phường

 

Tự ghềnh thác như dòng sông ra biển

Vẫn khát bên mình nghìn suối khe

 

Khi hoang vu góc quán xưa quạnh quẽ

Hân hoan cơn đau hé nhụy ngọc ngà

Và nỗi nhớ… cơn mưa ruộng mạ.

 

VÕ VĂN TRƯỜNG (QUẢNG NAM)

__________

(*) Ý từ “lá khô vì đợi chờ…” của TR.C.T

(**) Bởi yêu em ta sầu khổ dịu dàng- Nguyễn Tất Nhiên

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *