Buổi sáng trong quán cà phê// Chúng tôi là những bạn học truyền kiếp/ Ngồi bên nhau cởi bỏ sự câm lặng// Thổi bay những vần thơ sáo mòn cổ hủ/ Lặp đi lặp lại thiếu chuẩn mực/ Không có bầu sữa nào ngọt bùi hơn bầu sữa mẹ

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ.
Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Trong tư thế tâm trí hỗn loạn
Nửa mặt trên che nón bảo hiểm
Nửa dưới bịt kín bằng chiếc khẩu trang
Chỉ để lộ ra hai con mắt
Tôi kịp lưu giữ một vài hình ảnh mờ mịt
Nhưng chừng đó cũng đủ thấy đường phố Sài Gòn hôm nay
Viết lách là một động từ
Núp bóng đằng sau là những tu từ gì?
Bình thản hít thở không khí vào lồng ngực mỗi ngày
Trong những suy tưởng hời hợt vụt thoáng qua
Nếu nắm bắt được cảm xúc
Tôi cũng nặn ra được đứa con tinh thần mang theo bên mình

Không thể không mỉm cười về một thế giới
Với muôn màu muôn vẻ rối rắm
Treo trên bầu trời đầy những toan tính lọc lừa dối trá
Qua ngần ấy không gian và thời gian
Tôi cắm đoá hoa hồng nhung vào lọ để trên bàn
Ví như bức tranh trong tác phẩm hội hoạ biến hoá sinh động
Buổi sáng trong quán cà phê
Chúng tôi là những bạn học truyền kiếp
Ngồi bên nhau cởi bỏ sự câm lặng
Thổi bay những vần thơ sáo mòn cổ hủ
Lặp đi lặp lại thiếu chuẩn mực
Không có bầu sữa nào ngọt bùi hơn bầu sữa mẹ
Những mảnh vỡ tâm hồn im trôi
Thăm thẳm qua bóng đêm như một lời sám hối
Mười ngón tay nàng lướt nhẹ trên phím dương cầm
Ngoài kia trăng đã lặn
Khẽ tiếng gió hú ta thán trong trơ trụi bung rã
Là một ngày tâm hồn nàng không bình yên
VŨ KHẮC TĨNH