Thơ 1-2-3 Vũ Khắc Tĩnh: Viết lách là một cuộc săn đuổi lý thú

Sân khấu đời vẫn diễn đi diễn lại đơn điệu// Giây phút tình cờ rồi cũng bị dập tắt/ Viết lách là một cuộc săn đuổi lý thú// Nhưng vẫn không thay đổi được số phận/ Thời gian đã bào mòn tuổi tôi trên đường gió bụi/ Với những bước chân vô định

Nhà thơ Vũ Khắc Tĩnh

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ.

Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Thơ là một ma lực

 

Đã biết bao người trượt ngã

Vào khoảng lặng tâm hồn sặc mùi giấc mơ suy tưởng

 

Mặc niệm trong những giờ hấp hối

Đã thấm mệt bởi những vết chém số phận

Níu lấy thân hình chưa kịp già, sự tàn úa vội đến sớm

 

Vinh danh hấp dẫn tôi, hơn tiền bạc

 

Đó không phải là sự hám danh

Mà đúng hơn là lòng tự trọng

 

Lòng tự trọng danh dự

Tôi cảm thấy mình mua được hạnh phúc

Hạnh phúc với giá hời

Tranh của họa sĩ Nguyễn Khôi

Tôi là kẻ phiêu bạt bao nhiêu năm

 

Vẫn đùa cợt những trò phiêu hốt

Thuộc vào loại siêu hình

 

Tâm hồn trở nên xơ cứng vụng dại

Thiên đàng là cái quái gì!?

Chẳng qua đó là một tên gọi vô hình.

 

Tôi hiện hữu

 

Trong niềm lạc quan về nhận thức thân phận

Có vay thì phải có trả

 

Mọi thứ trước sau gì cũng tuột mất khỏi tầm tay

Thấm đậm mùi vị giang hồ

Thấm đậm cái chất độc ngọt ngào của kỷ niệm

 

Sân khấu đời vẫn diễn đi diễn lại đơn điệu

 

Giây phút tình cờ rồi cũng bị dập tắt

Viết lách là một cuộc săn đuổi lý thú

 

Nhưng vẫn không thay đổi được số phận

Thời gian đã bào mòn tuổi tôi trên đường gió bụi

Với những bước chân vô định

 

VŨ KHẮC TĨNH

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *