Thơ 1-2-3 Vũ Tuyết Nhung: Che mặt lại, tự hỏi mình: thơ có cần lúc dịch về không?

Giữa đêm tôi ngồi đánh vần những ký tự thờ ơ// Khi những vòng tay đang mở rộng gom quà khu cách ly/ Người ta tặng đồ, da rát lửa nấu bữa cơm từ thiện// Những chuyến xe đêm ngày cứu viện, lưng áo xanh tắm mồ hôi/ Tôi trút đau vào chữ, những giọt lệ vẫn rơi, người vẫn khát/ Che mặt lại, tự hỏi mình: thơ có cần lúc dịch về không?

Nhà thơ Vũ Tuyết Nhung

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

 

Vừa pha cho mình cốc trà xanh đường

 

Món yêu thích của tôi trước khi đi ngủ

Ti vi đưa tin những dòng người khát

 

Những trẻ em uống nước mắt

Được gọi tên chung là con côi

Cốc trà chát đắng chạm môi

 

Mùa khẩu trang dịch xô người tìm về nơi an trú

 

Những bữa ăn chấm bụi yên xe thay nôi ru bé ngủ

Bước chân mỏi nắng thiêu da ngóng đường về quê xa ngái

 

Đêm về màn sương gối gió tiếng ồn ru giấc ngắn tha hương

Mẹ con gầm cầu trú tạm chân tê dại đạp những vòng quay

Nhiều nụ cười thành nước mắt khi cố hương đóng cửa lối về

Đại dịch phủ mái nhà chúng ta những đám mây đen

 

Mỗi sáng  ti vi đều đọc lên những con số rất buồn

Ngày mai không còn là qua đêm mà có khi ngày cuối

 

Bốn mùa nhìn qua cửa, ta trao nhau những nụ hôn điện thoại

Những đám tang cô đơn đi trên con đường khao khát tiếng ồn

Triệu triệu vòng tay xiết chặt, cùng gỡ mây và gọi mặt trời

 

Giữa đêm tôi ngồi đánh vần những ký tự thờ ơ

 

Khi những vòng tay đang mở rộng gom quà khu cách ly

Người ta tặng đồ, da rát lửa nấu bữa cơm từ thiện

 

Những chuyến xe đêm ngày cứu viện, lưng áo xanh tắm mồ hôi

Tôi trút đau vào chữ, những giọt lệ vẫn rơi, người vẫn khát

Che mặt lại, tự hỏi mình: thơ có cần lúc dịch về không?

 

Em mượn môi anh ngọt đêm ấm chăn ru giấc ngủ

 

Em mượn vai anh đựng nước mắt  ngày cay đắng vùi tim

mượn tay anh đứng lên mượn chân anh nhịp bước tự tin

 

Mượn hơi anh ấm đông, theo mắt anh nhìn chỉ thấy đào mai

Mượn tiếng hát anh ca bài bình minh bao khuya em độc thoại

 

Cho em mượn hồn anh đi qua những ngày ta đã âm dương

 

VŨ TUYẾT NHUNG

(HÀ TRUNG – THANH HOÁ)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *