Trần Bạch Diệp giấu tiếng rên trong cổ họng

VHSG- Nàng giấu mình sau ô cửa hẹp/ Rượu vang và âm nhạc ngoài kia/ Từng vũng hoa hồng đỏ ngoài kia/ Nàng giấu tiếng rên trong cổ họng/ Lời vỡ những hồng cầu cuối/ Trên những gân tay khô xương…

NHẬN DIỆN

 

Ơ kìa hàng cây muối

Hỏi ta còn yêu không

Căn gác hiu hiu gió

Người lạ ngồi đăm đăm

 

Kia là bờ rào cũ

Hàng hiên chuyện vãn trầm ngâm

Chiều treo lời trăng gió

Gió cao mà buồn dâng dâng

 

Ngó lên giữa tầng xanh

Ta nghe những người yêu nhau than thở

Cafe phố tím chòng chành

Chiều đổ tầm phào lăn tăn

 

Phố bây chừ cũng lạ

Như cách người yêu ta

Ngày cũ mặt trời mùa hạ

Vọng buồn như giọng chuông xa

 

Ngày vừa găm thêm mảnh vỡ

Lên những lối về trống không

Dấu nào bầm đau vạt cỏ

Dấu nào vẩn nước mưa trong

 

Tình yêu hay thứ gì nhang nhác

Ta bỗng thành người dưng

Thả vòng khói lên trời và bước

Khoát tay ôi ngày thong dong!

 

ĐỪNG KHÓC ĐÊM GIÁNG SINH

 

Mùa đông mở những chiếc hộp

Một hàng cây ánh sáng

Một cánh cửa gỗ

Nàng kéo rèm

Trút gió

 

Ngân rung khúc Giáng sinh

Hay mê hoặc kiểu hiphop

Nàng nằm co

Trông như con mèo phơi nắng

Xuôi như tiếng vọng

Dấu thánh cho một cái tên

 

Cây thánh giá , cổ và chiếc xương đòn

Thật hơp lí

Thách thức thời gian

Căng lên những sợi gân tay

Trắng thêm vài sợi tóc

Nhưng sẽ không ai thấy nàng khóc

Khi nhóm bếp.

 

Lớp bụi tội lỗi

Xưng tội màu men sứ xanh lơ trên chạn

Nàng nghe lời kinh cất lên từ những trang thơ

Rơi xuống chiếc giường đầy lông vũ

Những chiếc gối trẻ con

Thơm mùi bánh nướng và  tiếng lục lạc.

 

Nàng hợp lí

Hay thách thức thời gian

Lơ lửng

Giọng chuông

Trên đôi giày cao gót

 

Họ , những người đàn ông không biết

Làm gì trước sự im bặt tiếng chuông…

 

NÒI TÌNH*

 

Nàng giấu mình sau ô cửa hẹp

Rượu vang và âm nhạc ngoài kia

Từng vũng hoa hồng đỏ ngoài kia

 

Nàng giấu tiếng rên trong cổ họng

Lời vỡ những hồng cầu cuối

Trên những gân tay khô xương

Hoài nghi bò trên những gân tay khô xương

 

Ngày lăn tròn xuống vực

Nàng cõng nắng bò lên

Nàng giấu hơi thở lẫn lộn trong tiếng nấc

Những vệt cô đơn lớn hơn vũng hoa hồng

 

Phố lụa màu lam

Hôm người qua

Phố lụa màu lam

Nàng ôm ánh trăng trên tay ru hời

Vòi vĩnh nụ hôn trán nhỏ

Nhỏ như tuổi lên ba

Nhỏ như chấm sao xa

 

Nhỏ như ngọn đèn online

Đốm sao xanh dấu hiệu

Màu sơn trên bức tranh sơn dầu  như dấu lửng

‘” Tình là cái cho,  không buộc được”

Nàng đếm từng chữ

Tuột dần qua kẽ tay…

 

Người không về tiếng còi mùa đông xa lắm

Ngày không trôi phố mùa đơn côi lắm

Nước mắt thiêm thiếp giọng đàn trên ban công

Khô khốc xương kẻ nòi tình

Mùa đông….

_________

* Chữ của Chu Mạnh Trinh

Nhà thơ Trần Bạch Diệp còn có bút danh Bạch Diệp, Tuệ Lam , Tuệ Nguyên; quê quán Lệ Thuỷ, Quảng Bình; sống và làm việc tại Huế. Tác phẩm đã xuất bản: Vũ điệu lam (2011), Tùng gai (2014). Tặng thưởng thơ hay của Tạp chí Sông Hương năm 2011.

HAY LÀ CHÚNG TA RA BIỂN

 

Em nhìn qua cửa sổ

dưới mặt trời

biển duỗi

chúng ta chỉ còn vài giờ

em không thể đợi một hoàng hôn

muộn cùng những vì sao

đêm qua

vừa đêm qua

biển cong như cái khoát tay

mặc kệ thời gian

để lại dấu vết

trên chiếc ghế

và mùi hương ấm trà

chưa kịp chêm nước

 

Hay là chúng mình ra biển

đi anh

sóng tràn bờ cát

phủ lên những bông muống biển

cả những hàng rào xiêu vẹo

mặc kệ thời gian

con còng biển bò ra

từ cái hang nhỏ xíu

tìm tự do dưới ánh trăng

ngơ ngác

như em

đập cánh hải âu vài giờ

đêm rộng quá

đâu bến bờ

hãy rời khỏi đây

đi anh

chân trần trên cát

biển đêm mặn chát

như nỗi buồn

dưới vầng trán lặng thinh lớp lớp

vai xương tóc ướt

em giữ hơi ấm tay anh

như sóng

ngàn đời bên cát

 

Anh nói đi

đừng mang nỗi buồn

vào lúc chiều tối

em sẽ không nhắm mắt

khi ngủ

sẽ không thể nhìn

khi thức

bất kì ánh sáng nào

ngoài khuôn mặt anh.

Hay là chúng ta ra biển

đi anh

Hãy ôm em như sóng ôm đêm tan đến tận cùng đại dương đến tận cùng yêu thương tận cùng tận cùng…

Hãy cùng em !

 

HẠT SƯƠNG

 

Đôi khi những lời đau đớn tối tăm cay độc

bật ra từ đôi môi khép

từ những kiêu hãnh cài then

em riết róng thay vì nụ hôn dài

thay vì những thì thầm đã hết

 

Trên chiếc ghế nhìn ra ô cửa

bóng anh còn đó

một đôi lần

như mây

như mây như sương như thực như mơ

anh là  tình yêu hoang đường của em

là sự cẩu thả giễu cười của số phận

 

Em đã bắt đầu câu chuyện này vào một đêm tháng tư

giọng nói của anh tan cùng đất nâu với tiếng rì rầm của trái cây mùa lên men nhẫn nại trong vườn

đừng thức tỉnh em

em luôn mất ngủ vì nỗi ám ảnh nhớ anh

mưa đã đến đây rồi

trốn vào đâu cũng ướt

 

Em muốn kể anh nghe câu chuyện giọt sương

vũ điệu của nước mắt

ngàn triệu năm ngóng đợi mặt trời

để chết đi trong giấc mơ hạnh phúc

 

Chẳng có gì hối tiếc

cho dù

sự trừng phạt là khoảng cách thời gian hay chốn hiu quạnh mà mắt em đang hướng tới

thần thánh không ở lại nơi đây nhưng nghi lễ tôn giáo vẫn diễn ra sau tiếng chuông nguyện lúc năm giờ chiều

như một sự rồ dại

không vô nghĩa

 

Hãy thức tỉnh em

khi anh trở lại

trên cánh đồng mặt trời

những hạt sương chết

trong sự chạm

vào tan  biến.

TRẦN BẠCH DIỆP

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *