Truyện ngắn Nguyễn Anh Nhật: Chạy duyên

Tròn một tuần anh là khách của quán café nhỏ này – một không gian ấm áp nằm vừa vặn giữa con phố bé xinh xinh của thành phố. Anh đến Mi bảy khi quán vừa bắt đầu ca chiều, khi quán chẳng có ai, khi cô bồi bàn với làn da rám nắng dễ thương chào anh bằng giọng đặc trưng miền biển. Anh thả nhẹ balo, cốc trà gừng sánh lên suýt trào. Anh nhủ thầm, tệ thật, đinh ninh trong đầu rồi nhưng cuối cùng cũng suýt làm đổ cốc trà. Anh rời E7 khi quán lục tục dọn rửa cho ca cuối, khi quán chẳng còn ai, khi cô bồi bàn với đôi mắt nhuốm mệt chào anh bằng giọng như muốn đứt hơi. Mỏi cả ngày.

Anh thích E7 kinh khủng mặc dù nơi này tổng thể cũng khá “đại trà”. Anh mến cả cái tên đáng yêu “Mi bảy” – một hợp âm khá dễ chịu và đặc biệt – theo anh là vậy. Anh thích cả những bản hòa âm từ cái máy cassette to tổ bố nơi đây – cái máy luôn phát những bài hát đi từ âm chủ Mi trưởng. Và anh dám cá với bất kỳ ai rằng không có nơi nào sở hữu một cô bồi bàn duyên đến vậy, có lẽ nó ẩn sau làn da của cô, làn da rám nắng năng động của một vũ công Brasil – nhân viên duy nhất của quán. Anh thích mọi sự chuyển động nơi đây, thích cả cái màu bóng đèn vàng vọt hòa vào thẩn thơ khói thuốc thơm đặc biệt – loại thuốc lá trước đây anh chưa từng nghe đến. Anh thích cách những người khác nơi này gọi đồ uống, khẽ khàng và thoải mái, anh thích bước chân của họ ghim trên nền gạch dưới chân mình, trơn tru và yên bình. Ở đây tuyệt lắm, anh thoải mái với bài vở giảng đường, thi thoảng khách đến quán đông anh lại lúi húi giúp cô gái kia chạy bàn, đến khi hai tai đỏ tía lên, mệt lừ. Có lúc anh lại hí hoáy viết những câu chuyện xảy ra xung quanh mình – bên trong Mi bảy. Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ ngốn của anh cả buổi, một tuần rồi đấy.

Nhà văn trẻ Nguyễn Anh Nhật quê Bình Định

Tuần thứ hai, ngày thứ nhất.

Anh ngẩn tò te khi nhận cái giải “người tình của Mi” – giải thưởng dành cho người rời khỏi quán sau cùng trong tuần đầu tiên phát động phong trào. Anh nhìn cô bồi bàn ái ngại, cô mỉm cười nhìn anh. Quý hóa quá.

Tuần thứ…, ngày thứ…

Anh đến Mi bảy đều đặn, rời Mi bảy sau cùng. Anh không lựa chọn cho mình một chỗ ngồi cố định, chỗ nào trống thì ngồi. Anh cũng không lựa chọn cho mình một đồ uống cố định giống người ta để khi tới quán chỉ cần: “Như cũ nhé,” thích uống gì thì anh lại gọi ra, vậy vui hơn. Anh vốn không thích những gì cố định, quy củ.

Một ngày nọ, có một đôi trẻ bước vào quán, cả hai đều khá phấn khởi, hạnh phúc. Chàng trai gọi đồ uống sau một hồi lâu thảo luận, họ uống được tầm mười lăm phút thì cô gái tự dưng xẵng giọng rồi bỏ về, chàng trai vội tính tiền rồi đuổi theo. Dòng xe cộ ngoài đường mang họ đi mất khỏi tâm trí anh.

Vài hôm sau, cô gái ấy lại đến Mi bảy, nhưng chỉ một mình. Cô ngồi xuống ghế và mở điện thoại gọi cho ai đó nhưng người ở đầu dây bên kia không nghe máy, chắc là chàng trai kia, hai người hờn giận gì rồi. Điện thoại anh khẽ rung, một tin nhắn: “Anh đang ở đâu vậy.” Anh nhìn trân trân hồi lâu rồi cất điện thoại vào balo, không trả lời. Lúc anh nhìn sang bàn bên thì cô gái ban nãy đã đi đâu mất, chắc gọi nhiều lắm rồi mà chàng trai kia không bắt máy. Họ giận nhau rồi.

Tầm mười phút sau anh lại nhận được tin nhắn từ số máy cũ: “Anh nộp đồ án chưa, mấy hôm nay sao anh không liên lạc?”

Anh lại tiếp tục dòng suy nghĩ, hai người kia giận nhau vì gì nhỉ, có phải là do ghen tuông vớ vẩn nên họ cho nhau vài ngày để bình tĩnh bản thân. Hôm sau nữa, cô gái lại đến, cô lại gọi điện, chàng trai bên kia vẫn không trả lời. Còn anh lại tiếp tục nhận được dòng tin nhắn: “Anh ở đâu suốt mấy ngày qua vậy, em đến khu trọ mà không thấy.” Năm phút sau cô gái ra về, anh bắt đầu lo cho họ.

Tuần này anh trượt mất giải thưởng “người tình của Mi,” bị soán ngôi sau ba tuần. Mặc dù cô bồi bàn vẫn vui vẻ, hoạt bát. Mặc dù cô gái kia vẫn thường xuyên đến gọi cho người yêu mình. Và mặc dù anh anh đinh ninh rằng mình là người về sau cùng. Thế tại sao lại vuột mất, anh không tiếc giải thưởng đó, chỉ là hơi thắc mắc.

Sang tuần. Cô gái kia lại đến, ngồi yên chỗ đó, lần này cô khóc, cô khóc và không gọi cho chàng trai kia nữa, cô kín đáo khóc, chỉ mình anh thấy cô khóc. Chắc cô lo lắm, lo vì không biết người yêu của mình đang ở đâu. Anh định tới, đơn thuần chỉ một câu hỏi: “Em ổn chứ,” nhưng không, anh lo chàng trai bắt gặp, thì lại càng khó cho cả ba, mặc dù anh chẳng có ý gì. Cô cũng ra về, vừa lúc anh nhận được một cuộc gọi, anh mặc cho chuông reo mải miết, hòa với tiếng nhạc từ cassette, hỗn mang, hệt như tâm trạng anh lúc này.

Qua mấy tuần, anh viết được khá nhiều câu chuyện lượm nhặt được từ xung quanh, những câu chuyện khiến anh tâm đắc. Đó là câu chuyện về đôi vợ chồng trẻ tranh thủ vừa dùng bữa tại quán vừa check công việc làm thêm ngoài giờ. Chị vợ bụng mang dạ chửa là thế nhưng vẫn đều đặn đến đây cùng chồng, thi thoảng lại làm cơm chờ chồng ở ghế, công ty anh chồng sát đây nên cứ giải lao và phi xuống với vợ. Anh nghe đâu anh chồng đang kiếm thêm việc ban đêm. Cô bồi bàn hỏi:

– Sao anh không ở lại công ty tìm thông tin rao vặt cho đỡ tốn công?

Anh vừa lia lia tay vừa đáp:

– Ở đây thoải mái hơn nhiều chứ, cho cả anh với chị, khổ nỗi cô ấy muốn thăm anh, nên ở đây tiện cho cô ấy hơn công ty.

Dừng đánh máy, anh nói như thủ thỉ:

– Anh hỏi cưới chị ở đây mà, tuổi trẻ đẹp cũng ở đây, anh muốn chị thoải mái cho đợt sinh nở.

Chị cười, anh chồng cười, cô bồi bàn cũng cười, những nụ cười hạnh phúc. Riêng anh, anh quên mất việc phải cười một nụ cười hạnh phúc?

Anh đặt tên cho những câu chuyện của mình là: “Xem người ta yêu kìa,” cái tựa khá kêu. Trong đó anh đặc biệt trân trọng câu chuyện ngày thứ Tư tuần trước. Một người đàn ông với khuôn mặt sương gió đầy chiêm nghiệm khoác áo thụng dày sụ, lưng bạc màu thận trọng bước vào quán. Mặt ông buồn quá, hơn cả chiều gió thốc, vết nhăn nhúm nơi đuôi mắt nằm yên, thi thoảng nhịp nhàng theo điệu bộ khuôn mặt. Ông và cô bồi bàn trò chuyện rất nhỏ, cảm tưởng như họ chỉ giao tiếp bằng ngôn ngữ của hàng chân mày, ánh mắt, cái mấp máy của đôi môi, nhỏ như tiếng gió thoảng. Họ nói rất nhiều với nhau, câu chuyện nối dài như một đợt sóng bất tận từ đâu ngoài khơi, để rồi xô vào bờ, tất cả lại trở về trạng thái ban đầu – khi người đàn ông mở cửa ra về – khi phin cà phê trên bàn vẫn đặc quánh. Nỗi hiếu kỳ choán nhẹ lòng anh, anh đưa mắt nhìn cô bồi bàn, gương mặt cô có vẻ hơi thẫn thờ lúc tiễn người đàn ông kia ra về.

Cô đến và ngồi vào bàn anh, cùi chõ tì xuống mặt bàn.

– Cưới nhau chưa chắc đã cố định trong đời nhau, cuộc sống thay đổi được tất cả.

Anh hỏi:

– Gia đình chú ấy có chuyện gì à.

Cô đáp:

– Vâng, hôm nay là ngày tròn tuần đám tang vợ chú ấy, họ cưới nhau sau tám năm yêu, cứ tưởng mọi chuyện vậy là tròn vẹn.

Anh như hiểu được thêm chút ít về tình yêu, anh như mày mò ra được giá trị của câu chuyện mình viết ra – giá trị của thứ tình cảm giàu màu sắc ấy. Anh chợt thấy bất an, bất an lắm. Mở điện thoại, tay anh lia lia nhanh dòng tin nhắn:

“Tới bàn anh đi, ta nói chuyện”

Trong màn ảnh cuộc sống, ta có quyền thu  nhỏ hay phóng to bất kì thứ gì. Quán café này, góc 5 giờ, một cô gái khẽ giật vai khi đọc tin nhắn lúc mở điện thoại. Đẩy ghế ra, cô dập dừng tiến đến phía anh. Anh nhìn cô, cái nhìn hoàn toàn không phải của những-người-xa-cách. Giọng cô run run:

– Sao anh biết em ở đây?

Anh gõ nhẹ vào bàn tay cô:

– Anh bị văng khỏi ghế V.I.P mà, phải kiểm tra đứa nào soán ngôi chứ.

Cô gái gượng gạo, đôi mắt thu vào khoảng không trước mặt.

– Ừ nhỉ, em quên mất.

– Cho anh ôm em. – Anh vừa nói vừa nhoài người choàng tay ôm cô.

Cái ôm tưởng chừng ấm áp nhưng khó mà khỏa lấp tháng ngày cô đơn qua. Hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi màu xanh rêu, còn cô vẫn vậy – vẫn khoác tấm áo len đơn giản nhưng có vẻ giờ chiếc áo ấy không đủ lớn để gọn đôi vai đang chực run lên vì cơn nấc, cô khóc.

Anh xiết chặt vòng tay, đằng xa cô bồi bàn đứng lặng nhìn họ từ nãy giờ. Cả hai người bỗng nhớ lại một buổi chiều mùa đông thừa thãi, cô gái gợi ý cho anh về chuyến “giải lao” sau đợt đồ án đau đầu vừa rồi, tất nhiên là mình anh tận hưởng. Anh cũng đồng ý, cô khuyên anh đi du lịch xa xa ở đâu đó.

Chẳng ai nói với nhau nhưng họ biết rằng chuyện của mình đang không ổn. Những ngày tháng qua đối với cả hai mà nói là những ngày tháng khó khăn, anh nhớ cô. Đôi lúc anh cũng thấy tủi thân khi thoáng thấy những cặp tình nhân dập dìu nơi này. Họ trao cho nhau những cái ôm ấm đượm – cái ôm mà anh đã từng cảm nhận, tiếc là ngay tại giờ phút ấy anh đành bất lực tiếc nuối. Lắm lúc anh muốn gạt bỏ hết sĩ diện, vứt đi những nham nhở ái tình mà gọi điện, nhắn tin cho cô.

Thực sự khi thấy hình ảnh cô gái bật khóc khi không gọi được cho người yêu làm anh gai người. Cô gái ấy giống người yêu anh quá, anh không sợ thấy hình ảnh người yêu anh khóc bằng chứng kiến người yêu mình lặng lẽ và cô quạch. Dù vậy, chẳng hiểu vì sao anh vẫn không thể để một lần đôi tay làm theo trái tim, anh vẫn trơ lì và có phần nhẫn tâm bỏ rơi một đôi tay khác đang cần chút ít hơi ấm, thật xa xỉ. Rồi cặp vợ chồng trẻ kia mô phỏng lại những mong mỏi của anh và cô, niềm tin vào một mái ấm lỗ chỗ cũng được, ẩm thấp cũng được, nghèo tất cả nhưng trừ tình yêu. Những bận bịu, giằng xé trong tâm thức không cho phép anh một giây nào tơ tưởng đến vẻ đẹp thứ tình yêu chân thực.

Thế nhưng, ngay chính tại khoảnh khắc anh bắt gặp vẻ cười run run của người chồng và đôi mắt mấp máy của người vợ, anh đã biết rằng niềm hạnh phúc đẹp lắm, đẹp như màu Mi bảy lúc ấy. Trong khắc giây ngắn ngủi, anh cảm nhận được vị ngọt ở mọi giác quan, anh mỉm cười chúc phúc trước gia cảnh loẹt choẹt nhưng đáng ao ước kia. Và anh lại trấn an bản thân lần nữa, anh, anh không muốn khóc lúc này, anh nhớ cô.

Mi bảy vốn tài tình hay chuyện đời xuất sắc, hay do cả hai? Đó là suy nghĩ vụng của anh khi bắt gặp câu chuyện về người đàn ông có giọng nói như tiếng mưa, phảng phất buồn, nặng hạt. Chính tại lúc ấy, tất cả đã bị bứt ra, như một sự giải phá cảm xúc, như đợt sóng mạnh cuối cùng phá tan thành trì kiên cố. Thành trì kiên cố đó, chính là trái tim anh.

Nhất là khi sớm biết cô đã tới Mi bảy, âm thầm và kín đáo, cuỗm luôn giải thưởng có phần đáng yêu kia, ngẫu nhiên mà dễ thương quá. Cô lúc ấy tuy không xanh xao nhưng quầng mắt thâm kia không qua mắt anh được dù đã được cẩn trọng che bằng lớp phấn mỏng. Anh đang làm công việc hết sức “cao cả” đó là kéo cô về cuộc đời mình, kéo cả hai về cuộc đời nhau.

Cô thuộc tuýp người tinh tế nhưng lại dễ tổn thương và nhạy cảm, chí ít là trong tình trường. Cô hay lo nghĩ về chuyện của cô và anh, cô rất sợ những ràng buộc mà mình tạo ra vô tình sẽ kéo anh xa dần cô mất. Thực sự rất khó để cô mở lời khuyên anh dành thời gian nghỉ cho chuyến du lịch, một người con gái mỏng manh đào đâu ra đủ can đảm để cho phép chỗ dựa duy nhất của bản thân rời xa mình mà không thể làm gì khác. Họa chăng, những mạnh mẽ, dứt khoát ấy được chắt nặn ra từ trái tim trinh nguyên vốn cần điểm tựa nơi phố thị lạ lẫm này.

Khi kết thúc kì nghỉ mà anh vẫn chưa xuất hiện như thường lệ trước cửa phòng cô càng lo lắng, đêm trắng làm bạn với cô nhiều hơn. Đêm trắng làm cô cô đơn, khô khốc và tiều tụy hẳn đi. Nhưng cô kịp bồi bổ phần nào cho bản thân, không phải cô sợ hình ảnh mình xấu đi trong mắt anh, không phải vì cô lo cô trở nên già nua, xấu xí. Bởi vì cô muốn anh có thể tin tưởng phần nào đó về cô, rằng cô có thể chăm sóc phần nào đó cho bản thân mình.

Đó là một sự cứu cánh cho những tháng ngày trống rỗng khi người bạn của cô cho cô biết về Mi bảy, về anh.

Cô đến Mi bảy thậm chí sớm hơn cả anh, ở một góc khuất bên và lặng lẽ ngắm nhìn anh lui tới nơi này. Ở đây cô thấy anh thoải mái quá, anh thư thái đến dễ chịu. Cô lại đâm ra lo lắng, cô từng toan xô ghế, ra ngồi đối diện với anh và trải hết lòng mình. Cô muốn nói cho anh biết cô đã chai lì trước bóng đêm thế nào, cô muốn nói cho anh biết rằng cô đã rất mạnh mẽ, cô muốn nói cho anh biết cô đã mong anh trả lời tin nhắn thế nào. Cô biết anh rất mạnh mẽ, mặc dù vậy anh vẫn mảnh khảnh giữa thế giới biết nhường nào. Cô muốn biết anh đã nghĩ gì, đã làm gì, đã có lúc nào hình ảnh cô thoáng qua trong tâm trí anh chưa hay đối với anh cô là bóng đêm ngột ngạt dài bất tận ngăn anh chạm tay với tới những đốm nắng.

Di di mũi giày mãi xuống dưới nền khiến cô có cảm tưởng có thể ngoáy nát khoảng nền nơi đây. Cả người cô nóng ran khi lần lượt dõi theo những câu chuyện ng anh. Càng lúc cô càng hoang mang, cô không thể điều khiển được bước chân mình, khoảng cách giữa hai chiếc bàn vẫn như vậy qua từng ngày, chỉ là hai trái tim lại xa nhau quá đỗi. Cô lo rằng đến một lúc nào đó, cô sẽ không giữ được quỹ đạo và đâm sầm vào nỗi tuyệt vọng đang từng ngày chất kín tâm tư. Cô không nỡ vò nát những thoải mái của anh bằng sự đường đột của mình. Dần dà, cô quen với việc quan sát anh từng ngày như vậy, cô cũng cảm thấy thanh thản.

Mặc dù cô biết cả hai đang khủng hoảng thế nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình đang u mê lạc lối, cả cô và anh đều có rất nhiều lí do để cần có nhau, ít nhất là như vậy. Cô định hôm nay sẽ đến với anh, ít nhất là như vậy.

***

– Có lúc anh nghĩ em sẽ không đi tìm anh đâu.

– Anh mệt mỏi mà.

– Đủ lâu để suy nghĩ thấu đáo rồi nhỉ.

– Ở Mi bảy, em thấy anh thoải mái.

Cả hai cứ như vậy, chẳng chú mục vào câu chuyện trước mặt, rõ ràng cả anh và cô đang phớt lờ nhau. Khựng lại một đỗi, cô nói như thổn thức:

– Em nhớ anh, em mong anh lắm.

Anh hơi thảng thốt, mỉm cười nhìn cô:

– Chắc em nghĩ chỉ mình em biết nhớ, biết thương.

Anh nghẹn ngào, giọng anh có phần hoan hỉ:

– Mọi chuyển đều ổn.

Một câu nói trong bộ phim anh rất thích, anh quen sử dụng nó đã lâu rồi. Thường thì dùng để trấn an người khác, cũng có khi là trấn an bản thân, cũng có khi là cả hai. Cô lại di chuyển nhẹ mũi giày sang chỗ anh đang ngồi, lần này là cái hôn kín đáo đầy ý nhị.

   ***

 Họ rời Mi bảy lúc trời đã khuya, họ về cùng nhau, hơi khó cho Mi bảy trong vụ trao giải rồi. Cô bồi bàn cần chuẩn bị giải thưởng hậu hĩnh cho cả hai, thú vị ghê. Lâu lắm rồi họ mới có một khuya dịu dàng đến như vậy, những câu chuyện nối nhau tuôn ra thơm lựng cả căn phòng vốn đầy mùi băng phiến. Cô và anh chẳng chần chừ gì mà không thổi lên con lửa mong manh giữa gió trời ngút ngát. Anh liên tục vẽ lên trên khoảng không trước mắt những hình thù dễ thương, những câu nói lồng vào đầy mê đắm. Đêm nay như chói chang, đôi bàn tay, bàn chân như reo lên giữa khoảnh khắc kì diệu đang được phục hưng. Sự trỗi dậy tuy nhọc nhằn nhưng dễ thương quá đỗi.

– Anh này, nếu như hôm ấy em không đến Mi bảy thì sao?

– Em phải đến chứ, duyên mà!

– Chẳng phải chúng ta quay lưng với nhau nên sắp lỡ duyên sao?

– Rồi cũng phải chạy tìm nhau cho kịp duyên trời!

Anh khẽ xiết lấy tay cô, đê mê trong không gian đêm tơi bời. Họ bình yên quá, cái xiết tay kia thủ thỉ với nhau suốt đêm, đến khi mi mắt lặng im đi ngủ. Trời đất xung quanh đi ngủ. Tâm hồn của họ cũng đi ngủ. Chỉ cái đan tay là thức trắng đêm, nó khỏe thật.

Anh từng suy nghĩ nhiều về hạnh phúc và cho nó là một điều gì đó mơ hồ và đầy cảm tính. Thế nhưng sau những tháng ngày ở Mi bảy vừa qua đã cho anh một cảm nhận khác, rằng hạnh phúc hoàn toàn có thể sờ, ôm và hôn được.

Buổi sớm ngoan ngoãn nằm yên trên đám cỏ phong sương. Những viên trắng lơ thơ như những đôi mắt trong veo nhìn cô và anh đầy tò mò. Mái trời qua một đêm như cao và xanh hơn, cảm giác như trút được mây mù, lạnh giá xuống biển khơi để nhởn nhơ hát khúc khải hoàn ca du dương, ấm áp. Ấm áp như hơi thở của anh, nhẹ nhàng và không vấp váp.

Cô hơi xúc động, thận trọng đặt bó cúc trắng cạnh chiếc đèn dầu kiểu cũ. Có người đến sớm hơn anh và cô, sắp xếp tỉ mỉ sao cho những cành hoa hồng trông rực rỡ nhất. Vài cánh hoa rơi sát bài vị của một người phụ nữ trung niên. Bà là vợ của người đàn ông hay đến Mi bảy, người đàn ông với “khuôn mặt sương gió đầy chiêm nghiệm”. Người đàn ông với “vết nhăn nhúm nơi đuôi mắt nằm yên, thi thoảng nhịp nhàng theo điệu bộ khuôn mặt”. Người đàn ông luôn mỉm cười xa xôi khi kể cho ai đó nghe về vợ mình. Mùi thơm của nhang phảng phất nỗi bồi hồi, trang trọng rực người.

– Em nghĩ cô ấy sẽ hạnh phúc chứ?

– Chú cũng hạnh phúc mà.

– Ừ, cả hai đều hạnh phúc.

NGUYỄN ANH NHẬT

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *