Vương Hoài Uyên & những chuyến bay mắt đỏ

VHSG- Với tay ngỡ chạm tới vì sao khuya/ lang thang ngoài cửa sổ/ Với tay ngỡ chạm tới thiên thần/ Thiên di trên cánh nhỏ./ Những chuyến bay mắt đỏ/ Riềm mi không đủ khép nỗi buồn/ Mặt đất xa ngàn dặm/ Biết đâu là quê hương!

Nhà thơ Vương Hoài Uyên

NHỮNG CHUYẾN BAY MẮT ĐỎ

 

Va ly nhỏ không đủ đóng gói lãng du

Những chuyến bay xuyên qua tinh cầu

Ngày và đêm nối tiếp nhau trong khoảnh khắc

Lẫn lộn giữa hư và thực.

 

Chập chờn ngày ngủ đêm thức

Với tay ngỡ chạm tới vì sao khuya

lang thang ngoài cửa sổ

Với tay ngỡ chạm tới thiên thần

Thiên di trên cánh nhỏ.

 

Những chuyến bay mắt đỏ

Riềm mi không đủ khép nỗi buồn

Mặt đất xa ngàn dặm

Biết đâu là quê hương!

 

LẠC ĐƯỜNG

 

Tình cờ

em nghe được tiếng chim

Lạc lỏng làm sao

giữa phố phường ồn ả

Không biết từ đâu

chim bay về phố xá

Chim đâu biết rằng

đây không phải chốn dừng chân.

 

Tình cờ

một lần em đứng lại phân vân

Khi chợt thấy mình

cũng lạc đường như loài chim hôm nọ

Giữa ngã tư đời

đèn xanh đèn đỏ

Biết rẻ sang lối nào

cho khoảng cách gần hơn?

 

Anh

cũng một lần lạc đường

trong nỗi cô đơn

Đi qua đời em

một lần vội vã

Còn nợ gì nhau

một đời vay trả

Đến cuối cuộc tình

vẫn trắng bàn tay.

 

Ai cũng có phút giây lạc đường

như cánh chim bay

Nhưng đau biết mấy

khi chính mình lạc mất.

RỘNG VÀ HẸP

 

Trái đất nầy nhỏ hẹp biết bao nhiêu

Nó chỉ là một vòng tròn khép kín

Đi bao nhiêu rồi cũng trở lại điểm khởi đầu

Khi con người thật sự yêu nhau.

 

Trái đất nầy cũng rộng lớn biết bao

Chỉ cần quay lưng

Là muôn trùng cách biệt

Khi con người thật sự mất nhau !

 

Hai ta cũng  đã môt lần quay lưng như thế

Em vừa đi vừa khóc

Anh lặng yên cúi đầu

Đi gần hết cuộc đời vẫn chưa thể gặp nhau.

 

Trái đất rộng, nhưng nỗi buồn càng rộng

Đại dương vô cùng không trôi hết nỗi niềm đau.

 

EM CHỈ LÀ EM

 

Em không phải là Mỵ Châu

Nên không có áo thiên nga

để rải đường cho anh tìm đến

Em cũng không phải là ngọn nến

Đốt cháy đời mình soi sáng màn đêm.

 

Em cũng không phải là thân ốc biển cô đơn

Ôm cả đại dương trong lòng bé nhỏ

Chỉ biết lặng yên khi sóng biển thét gào trong gió

Trăn trở cùng nỗi đau

để hình thành viên ngọc quý cho đời.

 

Em cũng không là cánh chim trời

Bay qua nỗi cô đơn khi gió mùa đông bắc tới

Em cũng không phải là thân chùm gửi

Đeo bám cây đời trọn nỗi chông chênh.

 

Em cũng không là vì sao nhỏ lênh đênh

Lang thang mãi trong thiên hà băng tuyết

Em cũng không phải là vầng trăng hao khuyết

Chia xẻ thân mình cho trái đất sáng đêm đêm.

 

Em… bao giờ cũng chỉ là em

Với -trái -tim -cứ -nghiêng- mãi- về -anh

mà -không- là -nơi -khác!

 

VƯƠNG HOÀI UYÊN

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *