VHSG- Một đời thi sĩ thăng trầm/ Cầm câu thơ ngỡ đang cầm tay em/ Bàng hoàng chợt nhớ chợt quên/ Chợt ngồi xuống nhặt bóng duềnh thu ba
Sáng nay tháng Chạp
Em chưa kịp chuẩn bị
Nào sách vở
Giáo án
Bài thi học kỳ
Kể cả chút son
Quẹt ngang bờ môi cá cơm hôi hổi
Thì đã nghe giáo sư tiến sĩ khinh bỉ
Xỉ vả
Miệt thị lẫn nhau
Họ là những người viết sách dạy học trò
Em lại hoang mang
Em chưa kịp nhắn tin cho anh
Nào đón con
Nấu cơm
Giặc quần áo giúp em
Tối nay dự sinh nhật bạn
Thì đã nghe tin cảnh sát giao thông
Phạt lái xe uống rượu bia từ bảy triệu đồng
Lên bốn mươi triệu đồng
Bằng mười tháng lương giáo viên
Em lại dao động
Em chưa kịp ủng hộ
Tổng thống Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ
Donald Trump
Với nước Mỹ là trên hết
Vì nước Mỹ hùng mạnh
Thì đã nghe Iran treo giải thưởng
Tám mươi triệu đô
Lấy thủ cấp của ngài
Trong bối cảnh xung đột vùng vịnh
Nóng lên từng ngày
Nguy cơ chiến tranh bùng nổ
Em lại bi quan
Em chưa kịp làm đẹp
Nào váy đỏ
Tóc xoăn đuôi ngựa
Khuyên tai bạc đính đá
Làn da trắng
Mịn màn
Mát lạnh
Đặc trưng con gái miền Tây để ăn Tết
Thì phiên tòa xét xử vụ án vi phạm
Quản lý sử dụng đất đai kết thúc
Mức án dành cho mỗi bị cáo
Từ một nửa đến hai phần ba đời người thăm thẳm
Em chớm nước mắt
Em chưa kịp hỏi anh
Vì sao tội tham nhũng đều bắt nguồn từ đất
Từ trăm tỷ đến ngàn tỷ
Từ một người đến trăm người
Từ bình minh đến hoàng hôn nhiệm kỳ
Thì đã hết năm Hợi ủn ỉn
Bước sang năm Tý lắt nhắt
Bài hát Đám Cưới Chuột vang lên non nỉ
Ai mang cá đến cho con mèo hoang tàn ác
Ai mang cá đến cho con mèo hoang say mèm
Ai ai ai?
Lãng quên
Một ngày tôi lãng quên tôi
Thằng con nít cởi trần ngồi bắn bi
Vuông sân mẹ quét phẳng lì
Kế bên gốc mít rể chi chít bò
Con gà đập cánh rõ to
Ngẩng đầu lên gáy ó o ba lần
Mười năm sau những bâng khuâng
Vẫn tôi nhưng bắt đầu dần lớn lên
Tần ngần như sắp lãng quên
Một thanh niên đứng bên thềm hiên trông
Hàng dâm bụt bỏ bê bông
Không ai bứt cũng không trồng thêm cây
Bây giờ tôi với tôi đây
Nhặt vườn rau mẹ chăm đầy luống xanh
Đập con muỗi cắn da lành
Đau như cắt một cộng tranh sau đồi
Lạnh lùng tôi lãng quên tôi
Chân vừa chạm ngõ bóng lôi hụt chiều
Tàu cau luống tuổi liêu điêu
Buồng chuối già chín lụn nhiều trái non
Bên kia hàng xóm vẫn còn
Ngó bên này cửa mở mòn cánh khuya
Cơn giông kéo sạt đáy nia
Lòi hai lá mít nằm lìa nhau xa
Rồi thôi
Rồi đàn heo sẽ tái đàn
Rồi mùa xuân sẽ rộn ràng niềm vui
Rồi em sẽ một bước lùi
Đợi nụ hôn cũ đã mùi bôn ba
Rồi phiên chợ khắp người ta
Bán vài món kiếm vài ba đồng lời
Mua dăm bảy thứ dăm nơi
Mang về nhen bếp lửa ngời ngời đêm
Rồi niêu cơm mới đầy thêm
Canh đôi bát ngọt cá mềm đuôi gion
Cọng rau sạch đĩa rau ngon
Làn môi cắn nửa nửa còn lê mê
Rồi thành phố nợ nhà quê
Những đồ quê mỗi lượt về mang lên
Những đêm trăng sáng buồn tênh
Người quê nhớ phố ngồi thênh chân phèn
Rồi nhà nước ngõ lời khen
Nông dân may mắn một phen hú hồn
Đàn heo không chết vẫn còn
Gác chân lên róng chuồng mòn mọt kêu
Lum khum chái bếp mẹ mèo
Nằm nghe tháng chạp đỗ đèo tháng giêng
Tiếng chuông cầu nguyện liêng biêng
Rồi thức
Rồi tĩnh
Rồi thiền
Rồi thôi

Tháng Giêng nhẹ hều
Dầu gì mai cũng tết rồi
Xin đừng cắn nữa những môi lạnh lùng
Nợ nần hóa mẫu số chung
Qui đồng ra mỗi người cùng nhau vay
Thời gian còn nốt đêm nay
Ngủ đi kẻo lỡ mai này thức suông
Hai con mắt một con buồn
Tối giao thừa nức nở buông chiếu nằm
Nhương sao giải hạn đầu năm
Mời em sang đạp đất thăm mở hàng
Ơn em anh sống nhẹ nhàng
Càng cưới được vợ lại càng giàu hơn
Lâu rồi anh sống cô đơn
Chung quanh chẳng biết có hờn giận ai
Hết mồng một đến mồng hai
Nhưng mồng ba chắc xuân phai ít nhiều
Nên anh nhất định phải yêu
Phải bàn tay nắm nhẹ hều tháng giêng
Để nâng cơn gió hồn nhiên
Cả lời em thủ thỉ miền du ca
Say rượu
Năm sinh đếch nhớ thật rồi
Còn nơi sinh chắc chắn ngôi làng nghèo
Chiều chiều con nít chạy theo
Chiếc xe hơi chở người trên phố về
Vợ già lủi thủi phòng the
Say rồi chẳng nhớ lời thề can chi
Bến sông ngày tiễn chồng đi
Buông bàn tay sóng vỗ rì ráng trưa
Những mong tĩnh một lời thưa
Rằng lâu lắm bước chân chưa về nhà
Chẳng hay muôn thuở mẹ già
Thời gian vó ngựa ta ta cầu vồng
Tuổi thơ lạc giữa mênh mông
Con cào cào thất sủng vồng đất nhô
Cộng rơm xoắn nốt cháy khô
Hóa tro tàn ủ ấp mô đất lùa
Giả vờ đến lượt qua tua
May còn sĩ diện se sua với đời
Nhìn cô bán rượu lả lơi
Cầm tinh chi chiếc lá rơi âm thầm
Một đời thi sĩ thăng trầm
Cầm câu thơ ngỡ đang cầm tay em
Bàng hoàng chợt nhớ chợt quên
Chợt ngồi xuống nhặt bóng duềnh thu ba
BÌNH ĐỊA MỘC