VHSG- Tình yêu đầu tiên anh không dành riêng em/ nụ hôn anh trao em không là thứ nhất/ em nhận nơi anh trái tim chân thật/ lời yêu muộn màng…/ Ðừng trách em nếu có lúc ghen hờn/ ánh mắt buồn xa vắng…
Sau cơn mưa này
Sau cơn mưa này mình gặp nhau, nhé anh
Em lại nói lời nồng nàn xưa hơn trái đất
Em yêu anh!
Mỏng mảnh vậy thôi mà em mang nặng nhọc
Nỗi nhớ hay cơn giông nghẹn ứ chân trời
Chực tức tưởi!
Sau cơn mưa này mình gặp nhau, nhé anh
Tia chớp xiên qua số phận chúng mình
Đòi phát sáng!
Đất không đủ rộng cho mình trú chân
Đời không đủ bao dung cho mình ấm
Thì tình yêu chắp cánh
Sau cơn mưa này mình bay lên, nhé anh!
Lời yêu muộn màng
Tình yêu đầu tiên anh không dành riêng em
nụ hôn anh trao em không là thứ nhất
em nhận nơi anh trái tim chân thật
lời yêu muộn màng…
Ðừng trách em nếu có lúc ghen hờn
ánh mắt buồn xa vắng…
trái tim trung trinh tươi màu trang giấy trắng
biết những gì thiếu vắng đang đợi em!?
Anh đi qua những năm tháng có bình yên?
em – nguyên sơ màu nắng
đến với tình yêu anh hồn nhiên trong trắng
sợ một ngày gặp bão tố cuồng phong
Em thơ ngây run rẩy nép vào anh
gửi trao và trông cậy
em dâng tặng anh tình yêu nồng cháy
và xin nhận nơi anh tình yêu đến muộn màng.
Về bông hoa nở với bình hoa
Chỉ là bông hoa nở với bình hoa
Giản đơn thế mà cũng khiêm nhường thế
Hương sắc hoa một thì thoáng nhẹ
Rực rỡ phút giây để lặng lẽ phai tàn
Và bình hoa như thể vô tình
Chẳng nỗi sẻ chia, chẳng niềm an ủi
Trước những bông hoa đang rã rời ủ rũ
Nỗi niềm nào làm đau nặng cách hoa
Ðem tận cùng đổi lấy phút vinh hoa
Chút ngọt ngào dẫu nghìn đời mỏi mòn khắc khoải
Nhưng không có bình hoa làm sao hoa đứng nổi
Dù phút giây kiêu hãnh trước cuộc đời
Mai xa rồi – căn phòng nhỏ của tôi
Vẫn ấm áp chiếc bình hoa với những bông hoa
không còn hương sắc
Nếu một ngày anh quay về xa lắc
kỷ niệm một thời
Thì hoa và bình ấy
sẽ vẫn đợi anh thôi!
Tự cảm
“Biết chẳng thể níu thời gian ở lại”
Ta lặng nhìn… ngần ngại lá vàng rơi
Giọt nắng chiều cay ướt mắt người
Và đêm xuống… chỉ còn ta với cỏ!
Hoang vắng quá điệu nhạc buồn của gió
Ðiệp khúc ru một nỗi đau thầm
Thôi Dế cứ “dắt bài thơ đi học”
Mặc ta ngồi canh giữ nỗi… lặng câm!
Giờ xa lắm lời yêu Người thoảng lại
Bến hẹn xưa – huyền thoại nỗi đợi chờ
Hoa lục bình tím gai gợn câu thơ
Chìm im ắng… ầu ơ… chiều khản giọng.

Ảo ảnh
Chẳng có gì, chẳng có gì đâu
Ðừng hy vọng, đừng giận hờn như thế
Anh như thế… ôi làm sao có thể
Cơn giông chiều… ngần ngại cuối trời xa
Suốt đời anh là giấc em mơ
Như bảy sắc cầu vồng thoáng hiện
Kỳ ảo, lung linh và tan biến
Lời thì thầm… chìm loãng thinh không
Thôi anh cứ vô tình. Thôi em cứ bâng khuâng
Cứ thảng thốt mỗi ban mai thức giấc
Anh viên mãn làm sao anh biết được
Cỏ và em thao thức suốt đêm dài
Mưa mưa hoài… Vâng! Mưa có hề chi
Em quen đợi, biết rằng anh chẳng đến
Ảo – ảnh – anh trong em luôn ẩn hiện
Cánh cửa im lìm thăm thẳm nỗi không anh…
Em đợi
Em đợi, nhưng anh đừng đến!
Cho em mãi phút bồn chồn
Nhớ nhung, ngóng trông, khắc khoải
Một mình, một bóng, cô đơn
Em chờ, thôi kệ nghe anh !
Đừng đến cho tim thương nhớ
Nắng chiều dùng dằng không ngủ
Bâng khuâng mong ngóng một người
Mặc em, đừng đến anh ơi!
Cô đơn lòng em trống trải
Gió mùa trở mình tê tái
Nhận biết tim em chơi vơi
Hôm nay cho đến trọn đời
Em đợi, nhưng anh đừng đến…
BÙI SIM SIM