Bỏ lại sau lưng/ mùi hương đêm sâu thắm/ quyện đầy vướng víu cỏ may/ Bỏ lại sau lưng /mà thôi… xác pháo ngập chân ngày /sang sông/ sáo sổ lồng/ lặng lẽ
Ngày sáo sang sông
Bỏ lại sau lưng
nụ cười rạng rỡ nắng thuỷ tinh
chiếc lá chao nghiêng, chợt gió
Bỏ lại sau lưng
nỗi buồn vô cớ
thở yêu đầu đa mang
Bỏ lại sau lưng
lời chim hót lỡ làng
sông chiều nay chao chát sóng
Bỏ lại sau lưng
mùi hương đêm sâu thắm
quyện đầy vướng víu cỏ may
Bỏ lại sau lưng
mà thôi… xác pháo ngập chân ngày
sang sông
sáo sổ lồng
lặng lẽ
Bài thơ không thể đặt tên
Biết trái tim chẳng có tội gì đâu
Khi anh không thể yêu em hơn nữa
Biết chuyện chúng mình rồi sẽ thành… tan vỡ
Vẫn bất ngờ, vẫn tiếc nuối, ngẩn ngơ
Chẳng muốn tin đâu, anh đã dối lừa
Tình yêu cả tin em trao anh nồng cháy
Chẳng muốn tiếc về thời nông nổi ấy
Em bồi hồi, em vội vã, em yêu…
Hãy tha thứ nghe anh, có biết bao điều
Em không thể và chúng mình, không thể…
Sao hôm – Sao mai, cách xa đến thế
Câu thơ này có tới được cùng anh ?
Có ích gì đâu biển cứ mãi biếc xanh
Em mãi yêu anh – một tình yêu… không thể!
Nắng quái chiều đang tìm về chốn ngủ
Em bé nhỏ tội tình
Biết trú ngụ về đâu ?!
Lời yêu muộn màng
Tình yêu đầu tiên anh không dành riêng em
nụ hôn anh trao em không là thứ nhất
em nhận nơi anh trái tim chân thật
Ðừng trách em nếu có ghen hờn
ánh mắt buồn xa vắng…
trái tim trung trinh tươi màu giấy trắng
biết những gì thiếu vắng đang đợi em!?
Anh đi qua những năm tháng có bình yên ?
em – nguyên sơ màu nắng
đến với tình yêu anh hồn nhiên trong trắng
sợ một ngày gặp bão tố cuồng phong
Em thơ ngây run rẩy nép vào anh
gửi trao và trông cậy
em dâng tặng anh tình yêu đầu nồng cháy
và xin nhận nơi anh tình yêu đến muộn màng.

Ảo ảnh
Chẳng có gì, chẳng có gì đâu
Ðừng hy vọng, đừng giận hờn như thế
Anh như thế… ôi làm sao có thể
Cơn giông chiều… ngần ngại cuối trời xa
Suốt đời anh là giấc em mơ
Như bảy sắc cầu vồng thoáng hiện
Kỳ ảo, lung linh và tan biến
Lời thì thầm… chìm loãng thinh không!
Thôi anh cứ vô tình. Thôi em cứ bâng khuâng
Cứ thoảng thốt mỗi ban mai thức giấc
Anh viêm mãn làm sao anh biết được
Cỏ và em thao thức suốt đêm dài
Mưa mưa hoài… Vâng! Mưa có hề chi
Em quen đợi, biết rằng anh chẳng đến
Ảo-ảnh-anh trong em luôn ẩn hiện
Cánh cửa im lìm thăm thẳm nỗi không anh.
BÙI SIM SIM