“Mỗi năm, bạn thời sinh viên họp phòng một lần// Năm nay, năm người ăn, trống ra một chỗ/ Mỗi đứa gắp một miếng ngon bỏ vào bát mời bạn// Chạm chén không người, chẳng biết chúc gì, năm tiếng kêu lách cách./ Nghiêng chén rượu còn nguyên, soi phía nào cũng khuyết/ Mong manh, vô thường. Vơi phía này để dần đầy phía nào đây?”. Hỏi mà cũng đã trả lời, mà thương mà nhớ về người đã khuất. Đó cũng là câu hỏi quặn thắt trước sự mong manh vô thường của kiếp người mà Hà Kim Quy từ Nam Định gửi gắm chủ yếu trong chùm thơ 1-2-3 đầu tiên.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Hương bắt đầu từ lá đến nụ và hoa
Cứ hồn nhiên giữa nắng hè mà xanh, mà thơm ngát
Khoác áo cho đầm, cho sông, hồ tươi mát
Cánh lìa cành, nhụy vẫn ngát hương đưa
Thanh khiết trước bùn lầy, vững vàng trước bão giông
Sen dâng cho đời tất cả những gì tinh túy.
Dẫu vẫn biết hoa nở từng mùa
Hoa cúc mùa thu, phượng hồng mùa hạ
Hoa đào, hoa mai rực rỡ đón xuân sang
Hè qua phố, nồng nàn hương hoa sữa
Ồ! Hoa tự nhiên cũng có thể nở trái mùa
Sao em nỡ trách anh quên đi lời thề xưa cũ!
Những hạt mưa mùa hạ trong veo
Thả mình xuống cánh đồng reo ca cây cỏ
Ruộng nứt nẻ ngợp lòng.
Ngôi nhà dột trống huơ trống hoác
Nằm chỗ nào cũng lạnh cắt mùa đông
Có chút lạnh lùng nào trong sự vô tư của những hạt mưa?
Mẹ vá áo cho đồng bằng những đóm mạ xanh
Cuộc đời mẹ đã quen nhiều mảnh vá
Những miếng vá trong cuộc đời chật hẹp
Lấy rách làm lành cho con được ấm êm
Giờ mẹ xa, con loay hoay đi tìm khâu, vá víu tâm hồn
Mong lành lặn, xanh tươi như cánh đồng mẹ cấy.
Mỗi năm, bạn thời sinh viên họp phòng một lần
Năm nay, năm người ăn, trống ra một chỗ
Mỗi đứa gắp một miếng ngon bỏ vào bát mời bạn
Chạm chén không người, chẳng biết chúc gì, năm tiếng kêu lách cách.
Nghiêng chén rượu còn nguyên, soi phía nào cũng khuyết
Mong manh, vô thường. Vơi phía này để dần đầy phía nào đây?
HÀ KIM QUY (NAM ĐỊNH)