Mình ghé lại trong nhau//Đón nắng thơm tràn lên môi, mắt/ Cuộc đời có là bao được, mất// Ghé lại kẻo lạc nhau suốt chặng đường dài/ Niềm vui và cả những nỗi đau/ Mình ghé lại giữ thật thà con tim biết nói.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ.
Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Hình như một nỗi nhớ xa
Gió đứng lặng trầm tư
Mây ngẩn ngơ chờ đợi
Có tiếng dế rích ri đêm vắng
Kí tự ngổn ngang thổn thức
Có phải anh nhớ em?
Mình ghé lại trong nhau
Đón nắng thơm tràn lên môi, mắt
Cuộc đời có là bao được, mất
Ghé lại kẻo lạc nhau suốt chặng đường dài
Niềm vui và cả những nỗi đau
Mình ghé lại giữ thật thà con tim biết nói.
Ngập bùn sâu lấm lem sình đất
Lá vẫn xanh mướt mát chiều quê
Chẳng ngại ngần nhuốm gam màu trầm đục
Thanh thoát vươn lên tô điểm sắc hồng
Có làn hương dịu mát thanh tân
Tỏa ra từ những nhọc nhằn, gian khó.

Tường vi dệt mối tơ vương
Từng chùm hoa như những chiếc nơ hồng rực rỡ
Dìu dịu hương
Dẫu mỏng manh trước gió
Dẫu tháng Sáu chát chao nắng lửa
Vẫn ngời ngợi thủy chung, đằm thắm, dịu dàng.
Em hạnh phúc vì có thêm người mẹ
Mẹ không sinh ra em nhưng là mẹ của em
Và là mẹ của anh nữa
Mẹ của hai chúng mình
Có tình yêu nào thiêng liêng hơn thế
Nên chẳng can cớ gì không phủ kín yêu thương.
Trập trùng kì vĩ non cao
Tầng tầng lớp lớp đá xếp chồng lưng núi
Bồng bềnh những đóa mây
Con đường như sợi chỉ quanh co nơi mảnh đất địa đầu
Tạo hóa ban tặng bức tranh tuyệt tác
Phía mưu sinh đau đáu phận người.
Có những thanh âm trong và ngọt
Giấu đằng sau mặt nạ đố kị, ghét ganh
Cơn gió nào ngả nghiêng ve vuốt
Cây cắm rễ sâu chẳng thể bông đùa
Sự im lặng tỏa hương
Tâm tự khắc ánh màu vương miện.
ĐOÀN HẠNH (THÁI NGUYÊN)