“Căng toan. Vẽ// Tháng năm trên những ngón tay gầy/ Mùa hoá thạch điêu khắc ngày hồn mở// Một và hai… số đếm ba – cắc cớ/ Đáp án ỡm ờ ẩn số chốn mông lung/ Vẽ này – sắc sắc mịt mùng…”
Thế giới sắc màu cũng không cứu chuộc hết nỗi cô đơn tâm hồn con người. Nỗi cô đơn như bông hoa “Cắm trong cốc nước/ Cánh rũ mềm không hiểu vì đâu?” giữa nghi lễ tình nhân rộn ràng. Phải chăng thơ 1-2-3 có thể là một phần cứu cánh cho nỗi cô đơn mà Giang Đăng tìm đến và thể hiện một cách sâu lắng trên từng con chữ trong chùm thơ đầu tiên…

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ.
Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Từ gió đến giông
Cuốn theo chiều cảm
Dừng ở đâu – dừng lại lúc nào?
Nắng quái đậu. Thềm chiều te tẻ
Đêm xuống mênh mông
Giông. Có thể mưa rào!
Câu hỏi là quan tâm
Khi chân thành vừa đủ
Câu hỏi đội lốt ngủ khi bộn bề thiệt hơn
Biết ơn
Đám mây mang hơi nước
Lên cao – trở lại – thấu sự đời…
Thế giới của anh
Thế giới của em
Thế giới của trắng và đen
Ai trắng – ai đen?
Chê – khen
Lạc lối…
Căng toan. Vẽ
Tháng năm trên những ngón tay gầy
Mùa hoá thạch điêu khắc ngày hồn mở
Một và hai… số đếm ba – cắc cớ
Đáp án ỡm ờ ẩn số chốn mông lung
Vẽ này – sắc sắc mịt mùng…

Một bông hoa
Cắm trong cốc nước
Cánh rũ mềm không hiểu vì đâu?
Nước vẩn những cặn nâu
Bọ gậy nô đùa mặc sức
Lễ Tình nhân – người ta nô nức…
Xuân khoe lộc biếc
Tuổi khoe nếp nhăn
Bỏ buông trĩu gánh băn khoăn
Dịu dàng xuân đến
An nhiên tuổi về
Ô kìa… cánh én mải mê!
Gọi anh là đêm
Giấc mềm hạ khát
Chua chát trong đời chốc lát tạm quên
Mơ êm…
Tháng năm – đêm của tháng mười
… “chưa cười đã tối”!!!
Cạn một năm
Xé tờ lịch cuối
Mùa nối mùa vời vợi xa bay
Rớt qua tay
tờ lịch gầy thảng thốt – gọi tuổi mình
ngun ngút đỉnh chông chênh…
Câu chuyện giọt nước
Khát phải uống thôi
Đỡ cơn khô khát nẻ môi.
Ví xưa ngọn nến giữa trời xa xăm
Que diêm ấm cả trời đông…
Xương rồng khao khát phập phồng bật xuân!
GIANG ĐĂNG