Những đứa trẻ lặng im giữa vành đai tử địa// Con ngươi tròn xâu vào trí nhớ/ Lưỡi hái tử thần quấn kiếp ly sinh// Mẹ chưa về mái tóc khuất màu tang/ Áo nhọc nhằn che mất chiều len lỏi/ Có tiếng còi hú vào đêm tử địa

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Kẻ thi sĩ vứt nỗi đau vào ngục
Chiếc lưỡi dài và kẻ đau mang
Câu thơ chuyển dạ phá tuông xiềng xích
Bóng tối lặng căm bên ánh chiếu nhạt nhoè
Kẻ gọi vực định mơ xa
Ta vọng tiếng hồn va tiền kiếp
Người ăn mày chẻ đôi dòng ký ức
Mặt sau những đồng xu sống dậy
Len lỏi hơi thở mượn vay
Cảm xúc chợt vùng lên từ khoé mắt
Cơn vĩ mô của sự sống
Cái đói như phân tử từ lăn giữa dòng vô tận
Những con bướm trên bức bích hoạ của nàng
Một rạng đông rơi từ phía
Đôi cánh nhặt lại bàn tay mất
Sự rung động cuối cùng bị chối bỏ
Trong hơi thở của nàng
… vẫy vùng thinh không

Vệt sáng chiếu qua nóc nhà tôi
Những con giun khóc và mấm móc kêu than
Trên cái gá tạm bợ của thi thể
Chúng hát bài ca của ngày mai
Nhắm mắt và trao hơi thở cho mặt trăng
Vị cứu tinh chối từ ánh sáng nhoà vào tôi vĩnh viễn
Dãy số nối liền những đường biên
Cuộc hành hương mang hơi thở nhân loại
Thuyết trình thời gian
Nước mắt rước linh hồn gầy guộc
Thai mang sự sống
Nghiệp trùng muôn kiếp những tái sinh
Những đứa trẻ lặng im giữa vành đai tử địa
Con ngươi tròn xâu vào trí nhớ
Lưỡi hái tử thần quấn kiếp ly sinh
Mẹ chưa về mái tóc khuất màu tang
Áo nhọc nhằn che mất chiều len lỏi
Có tiếng còi hú vào đêm tử địa
Không tiếng trẻ không nụ cười không người kể
Thành phố vắng những linh hồn lưu lạc
Về đâu về đâu con đường xa quá
Gió chẳng buồn cho cuộc rước đưa
Những gầy guộc khoác vào vai kẻ lạnh
Thấu hình hài lớp áo mưu sinh
LÊ ĐỖ LAN ANH (VĨNH LONG)