Thong thả tiếng đêm rơi thong thả// Bên kia sông, nơi bờ non cỏ lạ/ Thoang thoảng dịu dàng, hương cỏ phơi đêm// Có đôi bạn trẻ trao nhau những nụ hôn nồng cháy/ Nghe sâu lắng trong không gian yên ả/ Cháy bừng lên một khao khát dịu êm

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ.
Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Em tơi tả ngấn chiều
Trên đồng làng sâu khô khốc
Con sông cạn trơ dòng, xoay ngang con đò dọc
Quang gánh đường về, chiếc bóng nhỏ liêu xiêu
Tháng bảy quê mình, trời hạn lệ
Nương theo mùa hòa thuận đất trời ánh mắt đăm chiêu…
Thong thả tiếng đêm rơi thong thả
Bên kia sông, nơi bờ non cỏ lạ
Thoang thoảng dịu dàng, hương cỏ phơi đêm
Có đôi bạn trẻ trao nhau những nụ hôn nồng cháy
Nghe sâu lắng trong không gian yên ả
Cháy bừng lên một khao khát dịu êm

Một tiếng gà cục tác ban trưa
Gọi hồn ta lạc về nơi xa lắm
Nơi kỷ niệm của một thời thấm đẫm
Ngày xưa…
Chập chờn gió, rối bời ký ức
Tại đâu đây… giờ chỉ biết đổ thừa…
Sao em tặng chi anh một nỗi buồn
Đêm nằm ngủ gối đầu vào quá khứ
Nhớ quay quắt những lần mình do dự
Cứ đắn đo, những tránh trớ, nắm, buông
Lời tỏ bày, nhùng nhằng trôi năm tháng
Trong thẳm sâu, con sông xưa đã lặng lẽ xa nguồn…
LÊ THANH HÙNG
(BẮC BÌNH – BÌNH THUẬN)