Đêm đêm nghe những tiếng thở rất dài/ Hà Nội – Sài Gòn, hai đầu đất nước.// Gối giấc sông Hồng vọng điệu buồn cách li/ mơ tiếng guốc vang phố Sài Gòn – Nguyễn Huệ/ hạ năm này rũ xác những tiếng ve.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Giữa hằng hà sa số câu thơ bám vào đâu?
Gối đầu vào tâm mẹ thi nhân sinh thành
bám vào đất đời chân thành đừng xa lạ!
Khoác tấm áo mình
mang linh hồn mình
neo trú hồn người bằng sợi chỉ đỏ thời gian.
Vẫn nghĩ về con đường thơ
Quan niệm về thơ và thơ hay đừng mong chung điểm tụ
nếu có duy nhất một điểm chung thì thơ đã chết rồi!
Sẽ có người làm thơ bằng tỉ mẩn gọt cắt từng câu chữ
có người chỉ rót chữ ra giấy bằng hồn tự mặc nhiên
thơ luôn vận động giữa đời đa phức điệu.
Sài Gòn vọng thuở vàng son
Bụi thế thời, bụi đời, bụi lòng người bám phủ
vẻ sáng trong năm tháng đã phai mờ.
Ôi! Sài Gòn, ngọc Viễn Đông một thuở
vàng son xưa còn neo giữ trong hồn?
đã xa rồi phía ánh hoàng hôn!
Em ngang qua phố Sài Gòn vào những ngày đại dịch
Câu thơ mắc kẹt, nghẹn ứ sau “tấm giấy thông hành”
em rời thành phố này hay trở lại?
Con virus hành em hay chính lòng đời gian dối
đừng buồn trách Sài Gòn nhé
lòng anh đau!
Ám ảnh giấc mơ phố mùa đại dịch
Đêm đêm nghe những tiếng thở rất dài
Hà Nội – Sài Gòn, hai đầu đất nước.
Gối giấc sông Hồng vọng điệu buồn cách li
mơ tiếng guốc vang phố Sài Gòn – Nguyễn Huệ
hạ năm này rũ xác những tiếng ve.
Miền Đông vọng khúc thương ca
Gửi mười năm thương nhớ với ngút ngàn
những con đường hun hút hát tình ca bụi đỏ.
Cao su trong tôi khoác linh hồn ẩn dụ
mênh mông mênh mang ám ảnh một đời
miền Đông giờ trong nỗi nhớ viễn khơi.
LƯU MINH HẢI