Chùm thơ 1-2-3 Nguyễn Đức Bá: Những phận người rũ xuống đêm hoang lũ

Mưa còn rơi trên dòng sông đời bão tố// Trôi theo dòng sông lũ chênh vênh bóng đổ/ Rừng chiều mênh mang triền hoang sương đẫm// Những con suối oằn mình đắm giữa gió ngàn rơi/ Những phận người rũ xuống đêm hoang lũ/ Trôi về đâu. Những giấc mơ cạn kiệt bên đời

Nhà thơ Nguyễn Đức Bá ở Quảng Nam

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

 Sợi nhớ trên dòng sông trôi về phía trời xa

 

Bóng mây đi qua chiều hoang tím

Nghe gió gầy tan chảy giấc mơ xưa

 

Lời ru lạc trong miền ký ức

Trôi theo sóng vỡ hoàng hôn

Trăng lạnh ngàn năm chạm vết phôi phai

 

Người đàn bà gánh hàng rong đi qua chiều gió cuốn

 

Bàn chân gầy bó chặt những ngày mưa

Gió rát mặt. Gió lùa trên vạt áo mong manh

 

Chiều hoang trôi dạt trên đôi mắt lõm sâu

Đẫm lòng hạt gạo vỡ giọt mưa đời tan chảy

Chênh vênh chiều sóng cuộn xé lòng cứa rách trái tim.

Tranh của họa sĩ Tú Ngọc

Mưa còn rơi trên dòng sông đời bão tố

 

Trôi theo dòng sông lũ chênh vênh bóng đổ

Rừng chiều mênh mang triền hoang sương đẫm

 

Những con suối oằn mình đắm giữa gió ngàn rơi

Những phận người rũ xuống đêm hoang lũ

Trôi về đâu. Những giấc mơ cạn kiệt bên đời

 

Thu vàng nỗi nhớ xa xăm miền trăng vỡ

 

Tôi ru em ngày xưa đong đầy nỗi nhớ

Nhặt mảnh trăng rơi gói vào đáy mắt

 

Đêm hoang vu tôi gọi trăng về

Dòng sông trôi dấu mềm rụng vỡ

Bến xưa còn đó. Em đi. Chạm phía trăng mờ…

 

Mảnh vỡ dòng sông lũ rơi trên vũng sầu cuộn xé

 

Bão giông mưa lũ thác đổ bên trời

Phận người trôi dạt đêm hoang

 

Nước mắt đốt bờ vai mẹ quằn quại đau thương

Quỵ té chân cha đất trời sụp đổ

Vũng chết mây trắng giăng tang phủ kín đêm rụng vỡ giọt sầu

 

Bờ cát trắng nước mắt rơi mùa biển động

 

Giông tố bên trời biển nổi cơn thịnh nộ

Chiếc thuyền đánh cá bập bềnh chiếc lá tre khô

 

Sấm sét thủy triều dâng biển khơi xa nghìn dặm

Sóng vỗ bên trời

Mắt mẹ nhòa trong đêm tấm lưới cuộn xé lòng

 

NGUYỄN ĐỨC BÁ

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *