Chùm thơ 1-2-3 Nguyễn Hùng Luân: Đời còn được bao lần hôn lên đôi mắt má rưng rưng?

Chợt một ngày mình nhớ quê nhà!// Bắt xe ngay đi về hướng xa thành phố/ Ngày mai đi làm, mặc kệ!// Mình về ăn cơm với má./ Cá, rau, miếng bầu luộc chấm chao thương quá!/ Đời còn được bao lần hôn lên đôi mắt má rưng rưng?

Tác giả trẻ Nguyễn Hùng Luân

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Rồi có lần muốn ụp mặt vào dòng sông

 

Quê hiền lành mênh mông

Cơn sóng vỗ rì rào êm êm ký ức

 

Rồi có lần như đứng chết lặng ở đôi bờ

Giữa dòng trong đục

Sao nghe rớm nước mắt trong tiếng hò ai khuất xa?

 

Bến quê xưa…

 

Lũ chúng tôi giấu viên bi bên mé bờ cát

Sóng đập dồn, cuốn cả tuổi ấu thơ

 

Mấy mươi năm tìm hoài không thấy

Chiếc bi nép trong nỗi dại khờ

Hay chìm vào cơn sóng đã ngủ yên chưa kịp xô lấp cuộc đời?

Chợt một ngày mình nhớ quê nhà!

 

Bắt xe ngay đi về hướng xa thành phố

Ngày mai đi làm, mặc kệ!

 

Mình về ăn cơm với má.

Cá, rau, miếng bầu luộc chấm chao thương quá!

Đời còn được bao lần hôn lên đôi mắt má rưng rưng?

 

Trên con đường làng…

 

Hạt bụi, chim ri và cánh đồng xanh mượt…

Cọng rác, tiếng chó sủa ma, mấy chiếc gai dài thườn thượt…

 

Sư ông dạo bước khoan thai.

Bà lão chống gậy mệt nhoài.

Lũ trẻ loay hoay tìm cánh diều rơi giữa thinh không!

 

Trái bần rụng xuống lênh đênh

 

Giọt sầu rụng xuống chênh vênh một đời

Đắng cay, tủi hổ, chơi vơi…

 

Có con đường nào quành lại quê má?

Có tháng năm chưa xa vẫn yên ả.

Có cơn mưa chiều bên nhà chồng sao lạnh căm!

 

TPHCM, tháng 6.2022

NGUYỄN HÙNG LUÂN

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *