Tiếng Việt được nâng tầm ngọt ngào sâu lắng// Dòng xanh trong chảy suốt đêm ngày/ Giọt bể dâu rơi hoài vào mênh mang miền nhân thế.// Vơi đầy bù đắp trong nhau/ Hương chữ nồng nàn bay trong cõi tạm/ Để cảo thơm, thơm mãi tới muôn đời.
Không nặng lòng với tiếng Việt, không giàu trải nghiệm thì khó có thể viết những câu thơ đầy chất suy tư mà thanh thoát như vậy. Và không chỉ tiếng Việt, còn nhiều vấn đề của đời sống được chiêm nghiệm, chắt lọc thật lắng đọng, sâu sắc qua chùm thơ 1-2-3 đầu tiên của nhà thơ Trần Đức Hiền từ Thái Bình.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Cứ lặng mà nhìn thì mọi điều sẽ thấu
Cánh bèo trôi như muốn níu đôi bờ
Thôi cứ để khoé thu đầm đầm giọt đau tan hợp
Ngắm những ngôi sao trời nuối những giấc mơ
Đêm càng tối thì tinh cầu càng tỏa sáng
Hãy giấu niềm hạnh phúc vào sâu thẳm mỗi buồng tim.
Tiếng Việt được nâng tầm ngọt ngào sâu lắng
Dòng xanh trong chảy suốt đêm ngày
Giọt bể dâu rơi hoài vào mênh mang miền nhân thế.
Vơi đầy bù đắp trong nhau
Hương chữ nồng nàn bay trong cõi tạm
Để cảo thơm, thơm mãi tới muôn đời.
Một tiếng thu rơi nhẹ tan vào đêm sao
Mặt hồ lung linh muôn triệu màu tinh tú
Hạt mầm cựa mình tách vỏ
Cảm xúc ùa về trong đêm không ngủ
Cồn lên nhung nhớ hương phía cội nguồn
Đã giác ngộ khi mầm xanh bật lên đón ánh thái dương.
Hạt phù sa nhỏ cũng bồi lên cồn bãi
Bầy sâu hoang phá nát giấc mùa màng
Chút mưu gian bỗng hóa đời châu lệ
Mộng bá quyền gieo những vệt máu loang
Giọt mát rơi cho đồng khô ấm lại
Gọi bầy chim trời bay về rộn ràng khúc hát một miền thiêng.
Vẫn biết Thiên Đường ở tít trên cao
Những lùm cỏ xanh non vui vầy cùng ánh sáng
Đàn chim tung cánh ca vang giữa bầu trời
Người ta hát những bản tình ca không biết mỏi
Gieo vào lòng ta nỗi nhớ và tình yêu thương khôn nguôi
Vẳng lời mẹ bảo: Thiên Đường trong mái rạ con ơi!
TRẦN ĐỨC HIỀN (THÁI BÌNH)