“Nhìn cuộc sống qua cánh cổng cài then/ Mắt mẹ mờ “người nào như người nấy”/ Sau tiếng chào qua lớp khẩu trang mẹ cúi mặt thở dài”. Đại dịch Covid-19 len lỏi vào từng gia đình, mà buồn đau hơn cả là với người già và trẻ thơ. Người con gái làm dâu xứ xa như “con sáo sang sông nhìn quê nhà ứa lệ” chỉ còn biết tự an ủi, hy vọng: “Mọi sự mất còn mai lùi về quá khứ/ Mùa dịch bệnh kinh hoàng người cách ly người, thương lắm!/ Bầu trời lại trong xanh ngày mẹ gượng cười tiễn sáo sang sông”. Với chùm thơ 1-2-3 đầu tiên đầy xúc động, nhà thơ trẻ Trúc Thanh từ Tiền Giang gửi gắm bao nỗi niềm trắc ẩn mùa dịch…

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Con tình cờ nhặt tiếng thở dài mẹ đánh rơi
Giữa chiều tà nắng xuyên qua lối nhớ
Vạt khói chín nỗi niềm run tiếng thở hoang mang
Nhìn cuộc sống qua cánh cổng cài then
Mắt mẹ mờ “người nào như người nấy”
Sau tiếng chào qua lớp khẩu trang mẹ cúi mặt thở dài
Thương từng phố ôm niềm tin chờ đợi bước chân người
Thương nụ cười hồn nhiên trên gương mặt trẻ thơ
Xách túi hành trang đồ chơi và bánh snack.
Chuyến đi này lòng người quặn thắt
Mưa rớt xuống từng đường từng hẻm nhỏ lem nhem
Sau cơn ho sẽ nảy mầm niềm tin ngoan cường… Bé nhỉ!

Thương con sáo sang sông nhìn quê nhà ứa lệ
Ừ thôi em cứ an lòng
Rồi cái mùa oan nghiệt cũng sẽ qua thôi
Mọi sự mất còn mai lùi về quá khứ
Mùa dịch bệnh kinh hoàng người cách ly người, thương lắm!
Bầu trời lại trong xanh ngày mẹ gượng cười tiễn sáo sang sông
Ta tự sống thật dẫu đời chẳng ngụ ý phanh phui
Mình lạc đường giữa lễ hội hóa trang vô tội vạ
Hóa thân thành nhân vật ta qua phiên bản khác trong ta
Bỗng đến một mùa rất lạ
Vạch trần nhau bằng ánh mắt hoài nghi
Không ai bảo ai nhưng tất cả đều thoát vai và sống thật
TRÚC THANH (TIỀN GIANG)