Về đây bên mái nhà xưa// Tìm lại cho mình một miền ký ức/ Tuổi thơ đi qua với bao nỗi niềm rạo rực// Thảm cỏ xanh rì nằm ngắm khoảng trời xanh/ Tiếng gió lao xao nâng mãi cánh diều/ Và giấc ngủ yên bình giữa trưa hè bên cánh võng.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Lung liêng nỗi nhớ
Xuyên qua kẽ lá
Rong ruổi theo cơn gió lạ
Dốc núi, dòng sông, mênh mông cánh đồng xa tít
Thở dốc… mệt nhoài
Vẫn lúng liếng nụ cười duyên.
Băng ngang cánh đồng
Mùa nước lên xâm xấp
Vọng tiếng kêu buồn bìm bịp réo nỉ non
Chợ chiều xa mắt mẹ dõi theo nhìn
Dáng con bước nhoà dần
Và dáng mẹ liêu xiêu theo chiều nhạt nắng.
Mơ hồ tiếng đêm
Lọt vào khe cửa nhỏ
Là tiếng gió rì rào đi lạc quẩn quanh
Tảng đá đen xì nằm trong góc tối
To nhỏ điều gì
Nghe man mác nỗi niềm riêng???
Sợi khói chiều
Ai thả lửng lơ
Cánh đồng trơ rạ phơi mình khi nắng tắt
Câu ca dao từ đâu nghe vọng lại
Mảnh trăng gầy
Thương nhớ một miền quê.
Về đây bên mái nhà xưa
Tìm lại cho mình một miền ký ức
Tuổi thơ đi qua với bao nỗi niềm rạo rực
Thảm cỏ xanh rì nằm ngắm khoảng trời xanh
Tiếng gió lao xao nâng mãi cánh diều
Và giấc ngủ yên bình giữa trưa hè bên cánh võng.
TRƯƠNG VĂN
(TÂN PHÚ – ĐỒNG NAI)