“Lạy trời mây xanh hóa màu u ám// Để tay gầy hứng mấy giọt mưa sa/ Để vuốt ve nắng vàng gắt cơn thịnh nộ// Mưa… mưa ơi… mưa về mang lời thơ hoài cổ/ Dẫu muộn màng vẫn chạm nỗi sầu ly biệt tình ca/ Cùng thú đêm hoang đi tìm bóng trăng tà”.
Tác giả Võ Thúy Liên còn có bút danh Trăng Khuyết, Hội viên Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Bình Dương. Từng viết nhiều thể loại và bây giờ chị lại tìm đến thơ 1-2-3 như một niềm cảm hứng mới mẻ để tự vượt thoát dần khỏi sự cũ kỹ sáo món từ ngôn ngữ đến cấu tứ, tư duy thơ.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Ta đi trên khúc tình thơ 1-2-3
Gió đã say mây đã bay quyện mấy nẻo đường
Mặc con chữ đỏng đảnh lặng lẽ tỏa hương
Ta vẫn bước thênh thang mùa vàng không tuổi
Cặp kè gió, khoát tay với ngông cuồng nắng mưa nông nổi
Vào đường tình 1-2-3… có gì là lạ phải không em?
Bờ đê nghiêng có còn xanh màu cỏ dại
Ngước nhìn mây hình như đậu trên nhánh mù u
Gió đồng xa phải chăng còn quyện chút sương mù
Khói đốt đồng mang dư hương vẽ chiều ma quái
Chạm thinh không em nào dám bước về miền hoang hoải
Sợ địa đàng hoang phế mộng thiên thu.
Lạy trời mây xanh hóa màu u ám
Để tay gầy hứng mấy giọt mưa sa
Để vuốt ve nắng vàng gắt cơn thịnh nộ
Mưa… mưa ơi… mưa về mang lời thơ hoài cổ
Dẫu muộn màng vẫn chạm nỗi sầu ly biệt tình ca
Cùng thú đêm hoang đi tìm bóng trăng tà.
Mê khúc hạ
Khóc mùa xa khi cánh phượng bay bay
Nét mực quen in trên áo trắng ai hoài
Một rừng chữ núi đồi kỷ niệm
Tuổi hoa niên biết đâu tìm kiếm?
Xa nhau rồi nào biết có gặp lại nhau không?
Nếu một mai có lỡ bước tang bồng
Xin đừng để mùa phượng về lỗi hẹn
Xin đừng để trăng buồn rơi đáy chén
Khi phượng rót lời tình ca
Khi phượng kết lại tình ta
Mê khúc hạ lênh đênh trên gió lay thương nhớ.
VÕ THÚY LIÊN