Khi vô tình chạm nhẹ vào nỗi đau// của ai đó cũng là của chính mình / tôi thầm hỏi cơn cớ trong biển trời bao la// sự giận dữ cùng với những tiếng la/ đó là khi tâm hồn tôi bức bối/ không thể tha thứ cho mình, tôi có thể thương ai

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.
Khi vô tình chạm nhẹ vào nỗi đau
của ai đó cũng là của chính mình
tôi thầm hỏi cơn cớ trong biển trời bao la
sự giận dữ cùng với những tiếng la
đó là khi tâm hồn tôi bức bối
không thể tha thứ cho mình, tôi có thể thương ai
Mẹ đã đi qua những năm tháng nhọc nhằn
con nào hay, nào biết
khi con ngủ ngon, vầng trăng đang thao thức
con tự cho mình quyền được nói, được trái ý mẹ
mẹ chẳng biết gì về thế giới hôm nay
một hôm con về, tìm vai mẹ khóc nấc từng cơn
Những buổi chiều vội vã như là thói quen
con học thêm, mẹ nâng cao bằng cấp
vội vội vàng vàng nạp thêm vài trang tới tấp
a…b…c, con chẳng thèm ghép chữ
ngày cuối tuần, mẹ bận rộn với thi cử
cả nhà mình vật lộn cho con chữ ngày mai
Một phát biểu, một cách nghĩ khác biệt
một con người mơ mộng cho tương lai
cho những điều vĩ mô, chỉ dành cho phái mạnh
tự nhiên trở thành người dị biệt lạc lõng trong số đông
sự sợ hãi kỳ thị làm người ta chùn bước
khi số đông luôn thiên về lợi ích, e ngại đủ mọi điều
Một bông hoa giữa trời
say nắng để thắm xanh
nắng tham lam thị uy
thiêu đốt từng cánh mỏng
hoa héo tàn rồi, nắng còn gì để vui…
tiếc những ngày lên từng nhìn hoa tắm nắng
HỒ XUÂN ĐÀ