Chùm thơ Huỳnh Thanh Liêm: Mặc vào nhớ thương, ru dỗ ngậm ngùi

Mẹ may tấm áo bà ba/ Từ áo hải quân của đứa con ngã xuống ở Gạc Ma// Xác thân đáy biển không về/ Mẹ biết làm gì hơn đêm thương ngày nhớ/ Vỗ về giấc ngủ đứa con xa

Nhà thơ Huỳnh Thanh Liêm ở Nha Trang – Khánh Hòa

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.

 

Mặc vào nhớ thương, ru dỗ ngậm ngùi

 

Mẹ may tấm áo bà ba

Từ áo hải quân của đứa con ngã xuống ở Gạc Ma

 

Xác thân đáy biển không về

Mẹ biết làm gì hơn đêm thương ngày nhớ

Vỗ về giấc ngủ đứa con xa

 

Em là bông hoa đẹp nhất

 

Trong vườn hoa ngày vắng khách

Tình cờ tôi đi ngang qua

 

Đi ngang qua lời thành thật

Chuỗi ngày em cô đơn nhất

Người đàn bà không có tôi

Nhặt lên điều tưởng đã lãng quên

 

Gã đàn ông si tình gieo vần ghép chữ

Gửi tiếng đàn bay theo gió

 

Mỗi ban mai xanh lên cây, cỏ

Dịu êm và rực rỡ

Những nỗi buồn chưa có tên

 

Tự bao giờ ta đã hết mê say

 

Nhịp nhịp con tim, từng giây trĩu nặng

Là nguyên cớ của những miền im lặng

 

Đủ hoang vu, chối bỏ những ân cần

Không thể vô tư, tự mình ta mất lối

Lửa yêu thương tắt lịm phía nửa vời

 

Cố nhân ơi, vẫn còn đó, một thời!

 

Vẫn vậy thôi, vẫn ngập ngừng bối rối

Tuổi đôi mươi không đi hết những điều còn muốn nói

 

Một thuở em với tôi. Rồi một thời xa vắng

Chân trời cũ dạt dào trong tôi khoảng lặng

Em thật gần, trong tầm với… xa xôi

 

HUỲNH THANH LIÊM

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *