Câu sáu căng phía đầu, câu tám căng phía chân/ Con ngủ ngon không lật khỏi võng nằm// Mưa gió rùng rùng thổi nhà dột cột xiêu/ Mẹ ôm lấy đàn con che mưa chắn gió/ Con như thấy cánh cò trong lời hát mẹ ru

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.
Mẹ mắc câu ca dao giữa hai đầu cánh võng
Câu sáu căng phía đầu, câu tám căng phía chân
Con ngủ ngon không lật khỏi võng nằm
Mưa gió rùng rùng thổi nhà dột cột xiêu
Mẹ ôm lấy đàn con che mưa chắn gió
Con như thấy cánh cò trong lời hát mẹ ru
Tao dắt mày về đồng quê cổ tích
Cưỡi lưng trâu dang nắng mỗi trưa hè
Chạy mòn bờ đê theo cánh diều cao vút
Ghé thăm tuổi thơ ngủ quên trong ký ức
Học lại tiếng cười một thuở vô tư
Rủ rê bao bận, mày chẳng chịu ừ!
Ngồi nhẩm đếm những vì sao đi lạc
Này vì sao xa xứ lìa quê
Này vì sao quên cả đường về
Canh tập tàng thiếu rau kém ngọt
Nồi sành sứ cá kho tộ kém ngon
Mắt đứa bỏ quê thừa mứa nỗi buồn
Đừng khuấy động mặt hồ ngủ yên ký ức
Sẽ bão tố cơn đau về thắt ngực
Nơi em từng lưu chiến tích vẻ vang
Trái tim em châu báu, bạc vàng
Còn tim này chỉ nghèo hèn máu thịt
Tôi đâu dám thêm lần đũa mốc chòi mâm son
Nếu thế giới chỉ còn em và tôi
Em có đến chữa lành bao thương tích?
Trái tim tôi máu sẽ lại tuần hoàn
Hay em sẽ vung nhát chém ngang tàng?
Rồi kiêu hãnh bước qua xác tôi ngã gục
Em thà rằng cô độc. Tình yêu không thể van xin!
NGUYỄN MINH NGỌC HÀ
(HỘI VHNT BÌNH DƯƠNG)