Múc một gàu trăng về thắp sáng căn phòng/ Căn phòng vẫn tĩnh mịch tối đen// Không có ngày, chỉ có đêm/ Không có anh, trơ trọi em/ Hữu hạn sức người, vô hạn đêm…
Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.
Tát cạn đêm để nỗi buồn không xâm chiếm
Múc một gàu trăng về thắp sáng căn phòng
Căn phòng vẫn tĩnh mịch tối đen
Không có ngày, chỉ có đêm
Không có anh, trơ trọi em
Hữu hạn sức người, vô hạn đêm…
Em để rong rêu phủ lấy tâm hồn
Ngõ đời đã bít lối vào
Cánh cửa lòng khóa chặt
Giấc mơ thiếu nữ vụt tắt
Tim hằn in những vết sẹo dài
Cả cỏ cũng không thể sinh sôi trên vùng đất chết
Anh chở nắng của mùa xuân đi mất
Sụt sùi mưa lạnh lẽo cuối chân ngày
Đêm trổ nhánh tương tư màu độc dược
Cô đơn gặm nhấm đêm
Độc dược ăn mòn tim
Nắng lên rồi sao xuân chẳng còn xuân?
Cắn chặt môi để tim không bật khóc
Tim tự nhủ từng lời khó nhọc
Đừng khóc! Đừng khóc!
Tôi tự nhắc lòng mình cô độc
Đừng đau! Đừng đau!
Rồi môi rỉ máu… rồi tim lệ trào
Gấp nỗi buồn vào cánh diều thả lên trời
Nỗi buồn trĩu nặng
Cánh diều không liệng chao mà ngả nghiêng, nghiêng ngả
Dây diều oằn mình đau nhức
Dây diều đứt. Cánh diều rơi
Nỗi buồn ở lại trong tôi
NGUYỄN MINH NGỌC HÀ
(HỘI VHNT BÌNH DƯƠNG)