Chùm thơ Nguyễn Trọng Lĩnh: Mật ngọt bùa mê trái tim sa mạc

Hương con gái ủ tràn ngực áo/ mùi trinh nguyên mắc cỡ dậy thì// Em – phiên bản Tây Thi/ tôi – gã cao bồi yêu phong ba lưng ngựa/ bỗng dưng thèm quay quắt một nhành hoa!

Nhà thơ trẻ Nguyễn Trọng Lĩnh

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

 

Mật ngọt bùa mê trái tim sa mạc

 

Hương con gái ủ tràn ngực áo

mùi trinh nguyên mắc cỡ dậy thì

 

Em – phiên bản Tây Thi

tôi – gã cao bồi yêu phong ba lưng ngựa

bỗng dưng thèm quay quắt một nhành hoa!

 

Người đàn bà giấu thế giới vào tim

 

Em. Toả vui mọi lúc mọi nơi

với tôi và người khác

 

Nhưng. Ánh mắt phơi bày điểm đen mà em siêu thực

nuốt vào trong

những hỗn suy như tám tỷ người!

 

Hương hồi xuân

 

Hơi thở của loài hoa nở muộn

phà căng vạt áo chờn

 

Gió xuân gieo mùa lại

thắp ngọn đèn tân hôn

hương nồng đêm lụa đỏ!

Tranh của họa sĩ Thụy Vy

Một tình yêu vừa chín giữa đồi thu

 

Mùa thu đầu có em

con sóng lòng tôi bỗng hiền như đất

 

Đồi thông thì thào hát. Lời địa đàng

khoác màu áo kiêu sa

vào mối tình ngọc bích

 

Em giấu mùa thu trên vòm ngực

 

Kéo những hạt nắng hồng tràn qua đêm khao khát

núi đồi nhấp nhô bước

 

Những dòng suối xanh đang viết nhạc

đóa mimosa nở ra tiếng hát

lời tự tình mùa thu…!

 

Và đá cuội biết yêu

 

Lăn… lăn và lăn…

trên bàn tay suối mẹ

 

Bên nấc thang dâu bể

đá cuội kề vai nhau

tỏa lời tim trọ trẹ…!

 

Nghe tiếng mưa chợt thấy mình ướt lạnh

 

Bó mình trong chiếc hộp. Nghe mưa

bên ô cửa hồi xuân. Tôi phóng tầm

 

Ngược nhìn góc công viên. Mưa…

em đi về phía không tôi

tôi mang lạnh đi về miền vô cực.

 

NGUYỄN TRỌNG LĨNH (NGHỆ AN)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *