Có một ngày sống chậm// Soạn lại góc tâm hồn/ Bộn bề chiếm phần hơn// Vòng xoáy cuộc đời như nuốt chửng những ngày vui/ Vết thương mưng mủ/ Sống chậm lại, học biết đủ, vết sẹo còn lưu dấu trong tim.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.
Đừng tự đánh cắp thiện lương thuở chào đời
Không ai trưởng thành mà không trải qua vấp ngã
Thành công đâu cứ phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào.
An nhiên đêm về ngồi ngắm những vì sao
Bầu trời tâm hồn yêu thương trổ nhánh
Ta còn là ta dẫu tháng năm thay đổi hình hài.
Duyên lành hay rách khi ta được gặp nhau?
Mảnh áo trần gian có sẻ chia nhau phần ấm?
Vòng xoáy cuộc đời có khi nào cho ta sống chậm?
Những vết sẹo tâm hồn chằng chịt lên nhau, có đau không?
Ngoảnh mặt nhìn lại mình, có thấy mình của ngày xưa?
Đáp án chính xác cuối cùng nằm ở trái tim nhân ái!
Hãy một lần đến lò thiêu
Nhìn từng cỗ quan tài lần lượt được đẩy vào
Ngọn lửa vô ưu rực đỏ
Ta tìm thấy ta trong đó
Còn bao nhiêu phần ở cõi trần
Gom góp chút duyên phần còn lại sống từ tâm.
Có một ngày sống chậm
Soạn lại góc tâm hồn
Bộn bề chiếm phần hơn
Vòng xoáy cuộc đời như nuốt chửng những ngày vui
Vết thương mưng mủ
Sống chậm lại, học biết đủ, vết sẹo còn lưu dấu trong tim.
NGUYỄN TƯỜNG THƯ