VHSG- “Đêm ma mị/ Người đàn bà trong em gào thét/ Thèm khát yêu đương/ Khô hạn những ngọt ngào”. Không phải nổi loạn để khẳng định nữ quyền mà là bản năng tự nhiên của người đàn bà đắm đuối yêu và mạnh mẽ sống khi “giấu mình sau những bão giông” và trang điểm “Bằng nụ cười rạng ngời hoa hàm tiếu”. Và khi đã tự thức tỉnh thì người đàn bà cô đơn biết cách vượt thoát: “Kể từ giờ em sẽ sống vì em/ Người con gái chưa từng buồn dâu bể/ Chỉ nụ cười như nắng mai bừng sáng/ Mắt trong veo không in dấu u buồn”. Sơn Ca tên thật Nguyễn Thị Cúc, một cây bút giàu năng lượng thơ của xứ Thanh hiện nay…

ĐÊM ĐÀN BÀ
Em giấu mình sau những bão giông
Bằng nụ cười rạng ngời hoa hàm tiếu
Mắt hoen mi sao vẫn còn thiêu thiếu
Bàn tay ai lau giọt ngắn giọt dài.
Em có còn trở lại tuổi hai mươi
Những nỗi đau chưa từng vương khóe mắt
Gió nơi đâu chưa từng xô hơi lạnh
Luồn bàn tay bung cúc áo lạnh lùng.
Anh có khoác lại cho em tấm khăn màu đỏ
Che kín bờ vai trần hờ hững
Vương hương thơm
Thịt da người đàn bà chẳng còn chút trinh nguyên.
Đêm ma mị
Người đàn bà trong em gào thét
Thèm khát yêu đương
Khô hạn những ngọt ngào.
Em muốn trở về là chính em
Bản năng của trái tim biết yêu sâu lắng
Chẳng cố gắng vùng lên trở thành người thật lặng
Mạnh mẽ giữa đời và giẫm đạp mọi chông gai.
Em muốn tựa vào vai
Của người đàn ông đủ rộng
Đem cho em đêm đàn bà thật lạ
Với yêu đương tha thiết đến tận cùng.
Giật mình tưởng vọng
Chỉ còn ta với những đêm đông
Em lạnh lùng ôm bờ vai sầu nhớ
Khẽ lật mình lắng nghe trong tiếng thở
Chẳng có ai hòa chung tiếng thở dài.
TÌM
Em đi tìm
Những bình yên ngày nắng
Xóa đơn côi
Ngày mưa gió u buồn
Em đi tìm
Hạt mầm của hạnh phúc
Để về gieo
Trên mảnh đất tâm hồn.
Em đi tìm
Yêu thương nào ngày cũ
Vá víu lại
Cho hết mọi đắng cay.
Em đi tìm
Vòng tay anh thật chặt
Ôm vào lòng
Yêu thương còn nồng say.
Em đi tìm
Tháng ngày hanh hao phủ
Khuất sương mờ
Nơi tận cuối chân mây.
Em đi tìm
Yêu thương nào chưa đủ
Cùng đan tay
Níu lại mảnh trăng thề.
BÌNH YÊN
Kể từ giờ em sẽ sống vì em
Người con gái chưa từng buồn dâu bể
Chỉ nụ cười như nắng mai bừng sáng
Mắt trong veo không in dấu u buồn.
Kể từ giờ em sẽ phải tập quên
Tình yêu đã dành cho anh ngày tháng
Tình yêu như có nốt trầm sâu lặng
Để tự em thêm một chút an lành.
Kể từ giờ xin đừng trách nghe anh
Khi em đã không còn yêu thương nữa
Trái tim em đã từng luôn thắp lửa
Để yêu anh mà quên cả chính mình.
Kể từ giờ em cũng sẽ lãng quên
Những vô tâm làm tim em rỉ máu
Từng đêm thâu em nát lòng che giấu
Nước mắt tuôn nuốt ngược chảy vào trong.
Kể từ giờ em vui với chính em
Lãng quên đi mối tình sầu thiên cổ
Anh cứ vui với muôn ngàn cám dỗ
Ngày không anh tìm bến đỗ yên bình.
SƠN CA (THANH HÓA)