Tiếng chuông lênh loang trong chiều đông giá buốt// Gọt mưa cuối cùng rơi trong ngày dè dặt trông mong/ Ngọn gió vô tâm buông xuống sự bình yên khác lạ// Thật giả F0 nặng trĩu cuộc mưu sinh trong nỗi sợ vô hình/ Những nghi ngờ dồn tận, vội vã ánh nhìn, ngơ ngác buồn thương/ Trên những nẻo đời đầy nước mắt, nụ cười giấu biệt hàm oan

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Những cánh chim thiên di mê mải qua trời
Đã sáng tối những con đường ngắn dài ngày giãn cách
Bao phận người đã quay về kiếp khác buồn thương
Côi cút nẻo xa, phía chân trời những vệt đêm lấp lóa
Đơn độc lối về, hạnh phúc gập gềnh, phẳng lặng nỗi đau
Hoa trái theo mùa, phúc phận con người xếp vòng nhân quả
Tiếng chuông lênh loang trong chiều đông giá buốt
Gọt mưa cuối cùng rơi trong ngày dè dặt trông mong
Ngọn gió vô tâm buông xuống sự bình yên khác lạ
Thật giả F0 nặng trĩu cuộc mưu sinh trong nỗi sợ vô hình
Những nghi ngờ dồn tận, vội vã ánh nhìn, ngơ ngác buồn thương
Trên những nẻo đời đầy nước mắt, nụ cười giấu biệt hàm oan
Chưa kịp bên nhau đã xa cách môn trùng
Lạnh lẽo tiếng chuông trong đêm nhân sinh thảng thốt
Những chuyến xe thương buồn ai oán tiếng gọi nhau
Những con đường vắng lặng dưới cao xanh trong ngày đại dịch
Trăng chiều muộn rơi tan sau cánh cửa mong manh còn – mất
Cầu nguyện cuộc người nhẹ nhàng như hoang đường cổ tích chia ly.
Chiều mùa đông phương Nam người đã quay về
Yên ả con đường trong cuộc người hồn nhiên nghiệt ngã
Lặng lẽ dòng sông khúc khuỷu nỗi đau hồn nhiên tan vỡ
Lắng câu kinh từ bi, mái chùa cong vào từ bi trời đất
Bí ẩn những ánh sao chiếu xuống những phận người bí ẩn
Gối vào trống vắng, tôi nghe con tàu khó nhọc băng đêm
Mùa sao sáng lung linh muôn nẻo thiên hà
Lộng lẫy thềm nhung thật giả tinh hoa cõi người chật chội
Mặt đất lặng lẽ mùa trong diệu kỳ sinh – diệt, diệt sinh
Khi nếp não dày lên toan tính, con người kiêu hãnh cô đơn
Thiện – ác cong vênh, thần thánh chết trong hân hoan dối trá
Tôi đã buồn chiều lặng khi biết người tự cũ, tự xa.
TẠ HÙNG VIỆT (KHÁNH HÒA)