Ta ru mình trên ngọn núi Chư Jang Sin// Để nghe tiếng ngân rung của gió đại ngàn/ Để lắng hồn mình nghe âm vang từ dòng thác// Khói lam chiều ẩn hiện mái nhà rông/ Tây Nguyên hồn nhiên đất đỏ ba zan/ Tựa lưng núi lòng ta ngập tràn hương sắc!

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Ta ru mình trên ngọn núi Chư Jang Sin
Để nghe tiếng ngân rung của gió đại ngàn
Để lắng hồn mình nghe âm vang từ dòng thác
Khói lam chiều ẩn hiện mái nhà rông
Tây Nguyên hồn nhiên đất đỏ ba zan
Tựa lưng núi lòng ta ngập tràn hương sắc!
Nỗi nhớ em nảy mầm trên cánh đồng thơ
Vạt chữ sóng đôi giữa đôi bờ khắc khoải
Dòng sông anh lững lờ lãnh đạm
Khóm nhớ em tua tủa nhánh thừa!
Anh gửi gì trong cơn gió chiều quê
Mà cánh đồng thơ em chiều về bốc lửa?

Dã quỳ ngả đầu phía hoàng hôn
Tìm chút nắng hanh hao lẻ mọn
Niềm tin em ngủ vùi trong ngăn kí ức
Bước chân anh lỗi hẹn với con đường
Đông trở mình lặng lẽ cô đơn
Tiếng giao mùa đánh thức tim em ghen hờn với nắng!
Giấc mơ anh đi hoang rong ruổi chốn bụi đường
Bỏ lại phố phường, bỏ hoàng hôn xóm núi
Chiều trôi, gió đông xiên ngang miền em rất vội
Phía mênh mông vỡ cả khoảng trời
Phố hiền hoà bên suối nhớ chơi vơi
Giấc mơ anh quên lối về cả bầu trời em tắt nắng!
Anh đã nói gì với em về dự định mùa đông?
Để những tâm tư trong em lắng thành trầm tích
Nỗi nhớ em co ro đơn độc
Nhánh chữ bung lên lặng lẽ xếp vần
Tự ghép nhạc và hát khúc mùa đông
Dự định anh tan chảy trong điệu valse buồn lạnh lẽo!
TRẦN NGUYỆT ÁNH