tôi như người nông dân// canh chữ ra phơi sau những vụ mùa thu hoạch/ bên trong góc sân tim đời mình// mỗi ký tự là hạt giống mới/ gieo lên những ước mơ biếc xanh/ để cấy trồng lên những cánh đồng thi ca muôn tuổi

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.
tôi như người nông dân
canh chữ ra phơi sau những vụ mùa thu hoạch
bên trong góc sân tim đời mình
mỗi ký tự là hạt giống mới
gieo lên những ước mơ biếc xanh
để cấy trồng lên những cánh đồng thi ca muôn tuổi
gặt hái về những âm thanh vừa chín tới
với tiết điệu của mùa màng
tôi ủ dú trong những chiếc ché của người Ba Na
dựng quanh bếp lửa trong ngôi nhà Rông
khi những hồi cồng chiêng vang lên trên ngực núi
cũng là lúc đại ngàn lên men?
những họa tiết vừa nhen lên trong lửa
tiếng gươm mài trên đá núi đã cũ
giờ đã rêu xám, xanh, nâu… nhiều sắc thái
ai đó vừa ký họa lời thơ trong sử thi
có nghe tiếng cồng chiêng trầm hùng rung ngân
họng núi, họng đêm có nuốt phải điều gì xưa cũ?
mài bén mấy con chữ sắc nhọn như gươm
cắm phập vào hư hao xanh
lút cán càn khôn cũ
kết liễu nhanh một ảo tưởng cứng hơn thép
nhọn chữ lòi ra ngoài đời
làm đau những trái tim non?
xê dịch trong bóng đêm lý trí
như người mù ảo tưởng về màu sắc
con cúi ngún ở đầu bờ
chiếc điếu cày hớ hênh nằm đợi
cha tôi vẽ ước mơ lên đường chân trời
bằng dấu chân trâu in trên mặt ruộng?
TRẦN THANH DŨNG (SÓC TRĂNG)