Những tình khúc giữa mùa// Như những phím đàn hoang vu, hóa đời trằn trọc/ Người nâng niu trên ngón tay những nốt buồn trầm mặc// Đi qua bão giông bản tình ca hóa thành bất tử/ Ru con tim về miền lữ thứ, tình cũng hóa mây ngàn/ Những tiếng buồn mênh mang, một đời tôi vẫn hát, cho em!

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Những mảnh trăng vỡ đôi
Lặng trôi theo dòng nước về nguồn mưa lũ
Trăng hóa sóng bạc đầu ngủ lạc giữa suối xa
Ta xuôi niềm nhớ thương theo về miền hạ lưu bản dốc
Mảnh trăng hóa ký ức, họa lên những màu cũ kỹ ố hoen
Để xoáy vào lòng ta một miền yêu thương nhạt nhòa khờ dại.
Người về cuối mùa thu
Lạc giữa ngàn cây với mảnh lá vàng ngơ ngác
Ta đi tìm em giữa một đời lầm lạc hoang sơ
Chiều mùa thu người đi chẳng đợi chờ tạm biệt
Thu gieo vào lòng chút ngẩn ngơ trên lá biếc, giòn khô
Ta níu lấy mùa thu rồi lạc giữa mơ hồ, khắc khoải…
Giọt lệ tướng quân
Nghe mặn như mùi máu thấm vào sa bào loạn lạc
Mảnh khăn trắng đem theo giữa những lằn tên mũi đạn
Thêu hình hài mỹ nhân đã từng ước hẹn quê nhà
Sa trường máu đổ đầu rơi, sinh ly tử biệt
Giọt lệ lẫn vào chiến huyết, hóa hiên ngang thân tướng can hùng.

Nhọc nhằn quang gánh giữa đời
Với chiếc gánh oằn vai, gánh mảnh đời nặng nhọc
Người đàn bà đi qua con đường đông nghịt
Đôi chân gầy gò, lánh những làn xe như xé ngang tầm mắt
Người đàn bà với đôi mắt khẩn thiết lo âu, góp nhặt
Bụi đường, nắng gió làm đầy thêm gian khó một phận nghèo.
Đong đưa những ngọn đèn dầu
Có ngọn gió thổi qua ngang trời, lung lay cánh cửa
Ánh đèn vơi đi một nửa, ngập ngụa mù mờ trên mái lá dừa
Có bóng ai lướt sau song thưa, ôm theo vành trăng nghiêng
Người tặng cho ta một chút muộn phiền, trong chiều trầm mặc
Lẫn sau linh hồn héo hắt, âm tịch không rõ bóng mặt người.
Đưa em về miền đồng dao
Có giấc mộng hoa đào hồng hồng tím tím
Em trải mình trên miền đồng xanh biên biếc, ánh mặt hồ
Bỏ lại những tuổi nào xanh xao, ngập ngụa nỗi ngây ngô
Đưa em về miền cỏ hoa, bóng đổ sau lưng mảnh chiều tà
Em trong trẻo thanh xuân, cho ta hóa thành người thi sĩ.
Những tình khúc giữa mùa
Như những phím đàn hoang vu, hóa đời trằn trọc
Người nâng niu trên ngón tay những nốt buồn trầm mặc
Đi qua bão giông bản tình ca hóa thành bất tử
Ru con tim về miền lữ thứ, tình cũng hóa mây ngàn
Những tiếng buồn mênh mang, một đời tôi vẫn hát, cho em!
VÕ ĐÀO PHƯƠNG TRÂM