Chùm thơ Võ Đào Phương Trâm

Ta thấy ánh sáng của sớm mai/ Họa lên nhiều dung nhan gương mặt/ Người hành hương về nơi sâu lắng/ Để theo dòng thanh thản diệu kỳ/ Ở nơi đây, mảnh đất của từ bi

Tác giả trẻ Võ Đào Phương Trâm

Bình yên giữa đời

 

Bên góc bếp nóng hổi

Có con Mèo ngủ say

Cuộn tròn như chiếc gối

Mân mê từng ngón tay

 

Chú Mèo ngoan vô tư

Mê ngủ rất hiền từ

Xa xa chùa Thiên mụ

Tiếng chuông về chân như

 

Con đường dài vô tận

Nặng nhọc một kiếp người

Ngồi xuống đây một chút

Để cho lòng nghỉ ngơi

 

Một đời người trôi qua

Mấy ai mà đoán được

Những vui buồn phía trước

Vô thường tựa nhành hoa.

 

Theo gió thổi mây bay

Ta khép đời vụn dại

Rụng rơi chiều hoang hoải

Ru mềm những ngón tay

Tiếng chuông từ sơn khê

Đường xưa nhớ lối về

Nén hương trầm ấm khói

Nghe đời nhẹ cơn mê.

Câu kinh gieo từ bi

Chiếc lá tre hoan hỉ

Đặt nỗi buồn xuống nghỉ

Cho tâm hồn thảnh thơi.

 

Xuân thì

 

Sáng xuân nay, đất màu sương trắng,

Nghe lũ chim về nơi nhánh cỏ hoa.

Bên hiên vắng nắng đùa len kẽ lá

Rèm thưa chưa che đủ ánh trăng ngà

 

Mấy bận xuân về hoa cúc nở

Cung đàn tơ tưởng ngón tay thon

Em ngồi bên bếp hồng đốt lửa

Ửng đôi má đỏ, nắng xuân giòn.

 

Xuân qua mấy bận rồi xuân đến

Em vẫn tinh tươm áo váy hoa

Thềm mây có đợi người lữ thứ.

Vạt tóc huyền vương giữa nắng tà.

 

Ta gửi cho em người thiếu nữ

Giữa chốn chợ phiên, quang gánh đôi

Đường xuân mơn mởn chiều trăng gió

Bên bếp hồn quê khói lửng đồi.

 

Rũ áo phong sương nơi phố chợ

Ta về đan lại giấc mơ xưa

Chiều nay nghe vắng hồn than thở

Xuân đến bên Trời, em đến chưa!

 

Miền tâm thức

 

Ta ngủ quên nơi mảnh buồn riêng

Nơi năm tháng chất dài mộng mị

Những mảnh thời gian như huyền bí

Đong đưa rũ rượi giữa thinh không

 

Bóng tối kéo dần qua bên song

Nhà ai thắp chút nến hồng sáng mượt

Để mân mê, vỗ về lả lướt

Giữa màn đêm âm tịch vắng người

 

Những linh hồn tách biệt chơi vơi

Nắm tay nhau tung tăng nhảy múa

Không định rõ mặt người từa tựa

Lẫn trong màu sương khói âm u

 

Có tiếng đàn ai như đang ru

Nửa tỉnh nửa mê, rã rời thổn thức

Lê chân qua miền tối đen màu mực

Rồi lặng nghe tiềm thức đủ đầy

Có một bàn tay…

Mộng mị cơn say

Ta chếnh choáng giật mình bấu víu

Rồi bận bịu

Giữa mịt mờ cô độc phận người

 

Ta dò dẫm đi qua miền chơi vơi

Bỗng tìm thấy có màu ánh sáng

Nhỏ nhoi, nhập nhoạng

Như đóm lửa thắp lên chạng vạng

Giữa ngày không quang đãng

Nặng trì….

 

Đôi chân lao đi chẳng cần suy nghĩ

Như cái bóng nhẹ tênh huyền bí

Lững lờ cô tịch giữa thinh không

Lẫn lộn trong tâm thức mênh mông

Một chiếc bóng lặng thinh

Vẫn đi theo về miền ánh sáng

Đi ra khỏi vũng lầy mắc cạn

Với những ngày xiêu vẹo ngổn ngang

 

Bỗng nghe lòng thênh thang

Khi phù hoa tan vào mảnh lửa

Những vui buồn như chưa từng hứa

Rơi giữa nhánh cội Thiền

 

Và từ đó!… những an nhiên

Đặt chiếc lá màu xanh trong trẻo

Những chiếc lá không bao giờ héo

Giữa mộc hồ vắng lặng phù hư,

 

Ta đi qua những ngày trầm tư

Là qua đi qua chuỗi ngày bất định

Khi tỉnh giấc không còn tâm bệnh

Rời xa vùng tăm tối ngã nghiêng

 

Là đi qua những khoảng muộn phiền

Miền ánh sáng nhiệm màu huyễn hoặc

Những đóa hoa lung linh màu sắc

Nở trong ngần, đẹp đẽ khoan thai

 

Ta thấy ánh sáng của sớm mai

Họa lên nhiều dung nhan gương mặt

Người hành hương về nơi sâu lắng

Để theo dòng thanh thản diệu kỳ

Ở nơi đây, mảnh đất của từ bi

Ta rơi hết mảnh buồn đã cũ

Nơi có những bình yên lưu trú

Nở trên miền tâm thức hồi sinh.

Tranh của họa sĩ Nguyễn Anh Đào

  Lửng lơ

 

Ta trao em nửa cành hồng

Ngẩn ngơ tay rũ tang bồng rong chơi

Gió heo may cũng thảnh thơi

Thuyền trăng rọi bóng sân phơi bạc màu.

Ai ngờ em chẳng còn đâu!

Chốn xưa hoa nở, qua cầu gió bay…

Thương cho một tấm thân này!

Mấy mùa mưa nắng héo gầy tâm can,

Dấu chân lạc bước giữa đàng

Thương đôi cánh nhạn ngổn ngang góc Trời.

Giá như ngày ấy đừng vơi

Một nửa tâm thức ở nơi tư nghì

Nhìn qua đã lỡ xuân thì,

Mối tình đứt đoạn còn gì nữa đâu!

Đưa tay hứng giọt mưa ngâu

Giật mình tỉnh giấc mê đầu ngủ ngoan.

Đoá hoa hồng đã phai tàn

Mảnh thương ghép lại đa đoan phận người.

Đem linh hồn cũ ra phơi

Ước cho nắng cạn như cơi đựng trầu.

Góp tình xưa bỏ vào nhau

Dẫu thời gian có úa nhàu, lạc, tan

Hôm nay phiền muộn đi hoang

Lửng lơ nửa mảnh buồn mang về Trời.

 

Rong chơi

 

Ra sân đùa với trẻ con

Để nghe cuộc sống chẳng còn âu lo

Ném viên gạch thẩy lên Trời

Tiếng cười trong trẻo nó chơi lò cò

Xong rồi lại lấy tàu mo

Kéo lê dưới đất làm ông phu vườn

Ô quan nó vẽ mấy đường

Chú tâm ngồi đếm coi đi ngả nào

Ăn thì phải thiệt là cao

Gom ông quan lớn mới mau dành phần

Tiếng cười trong trẻo thanh bần

Đám nhà quê lớn với đồng lúa xanh

Ra nghe chim hót trên cành

Rủ nhau đi hái quả chanh đầu mùa

Ăn vào kêu thật là chua

Rồi cười vui giữa sân Chùa giòn tan

Ngẩn ngơ trong tiếng sáo làng

Cánh diều no gió bay ngang lưng Trời

Nắng chiều buông xuống thảnh thơi

Chú tiều phu nhỏ ham chơi chẳng về,

Thẩn thơ ở chốn đồng quê

Có đám trẻ nhỏ mê trò bắn thun

Tiếng chày tiếng bấc ung dung

Tự do tự tại không chùn buông, so.

Đưa tay đám trẻ sẽ cho

Một nắm trong trẻo như trò nhà quê

Chẳng còn buồn tủi, ủ ê

Mà quên cuộc sống muôn bề cần lao

Nắng mưa mấy thuở xanh xao

Ngồi nghe đám trẻ xoan đào hát vui.

 

Vớt trăng

 

Đưa tay vớt lấy ánh trăng

Ngỡ rằng kéo được chị Hằng lên chơi

Ai ngờ trăng vỡ làm đôi

Cây đa tan biến về nơi địa đàng

Ngẩn ngơ nước mắt hai hàng

Trăng còn đâu nữa, đã tan mất rồi

Ngậm ngùi kéo lại nước trôi

Dòng sông vẫn cứ liên hồi hợp tan

Thương cho người vớt trăng vàng

Chiếc thuyền bến mộng ngổn ngang nỗi sầu.

Đưa tay đếm giấc nông sâu

Vẫn mong ở bến giang đầu có trăng

Để qua gặp được chị Hằng

Dẫu làm chú Cuội cũng bằng đế vương

Đêm nay say giấc mộng thường

Nửa đời phiêu bạt vẫn vương mớ tình

Chiếc thuyền chở ngập bình minh

Gã khờ vẫn ngỡ như mình có trăng.

 

VÕ ĐÀO PHƯƠNG TRÂM

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *