Trong rợp cờ hoa ngày hội ba miền/ Chợt xót đau như lòng ván gỗ// Bên nớ bên ni mà chia non cách bể/ Ngày Bắc đêm Nam quặn thắt nỗi niềm/ Dằng dặc 21 năm khúc tráng ca một dòng Bến Hải

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.
Có nỗi đau không tên sau cuộc chiến mấy ngàn ngày(*)
Khi các chị về xóm nhỏ ánh đèn lên
Khép lại “khoảng trời hố bom”(**) nơi Trường Sơn mưa nắng
Khép lại xuân thì tiếng gàu va vành trăng khuyết
Đêm chập chùng vào trận… đơn côi
Chị khát khao một bờ vai đàn ông và tiếng trẻ
Khúc ca trên môi người Thanh niên xung phong chợt lặng
Đâu rồi những hang Tám cô, ngã ba Đồng Lộc
Những eo thon nõn nường ngày bông bưởi tóc xanh
Lặng im tiếng võng không… khuya khoắt
Tìm về những nỗi đau mang tên da cam
Nước mắt chị rơi, những cánh rừng lửa cháy
Những đóm lửa mùa hè, thôn dã
Phóng khoáng chốn quê nương nà, biền bãi
Mặc lũ chuồn chuồn mãi bay quên cả tuổi mình
Đập cánh hoàng hôn, mưa tiếng bù rầy tháng hạ
Ê a tiếng trẻ học bài, tiếng chó sủa qua đồng vắng
Ngoại ô ánh đèn đã hết thuở chiến chinh
Người lính già trong khu vườn yên tĩnh
Ngơ ngác nở nụ cười vào ra mời chào đồng đội
Rồi giơ tay nắm bắt tiếng thở dài…
Tiếng gió thổi chồi non dịu mát
Mọc trên những hố bom rách nát mặt trời
Bất chợt ông gọi to “đồng đội ơi xung phong” … rồi khụy xuống.
Tôi lại về đây qua cầu vỹ tuyến
Trong rợp cờ hoa ngày hội ba miền
Chợt xót đau như lòng ván gỗ
Bên nớ bên ni mà chia non cách bể
Ngày Bắc đêm Nam quặn thắt nỗi niềm
Dằng dặc 21 năm khúc tráng ca một dòng Bến Hải
VÕ VĂN TRƯỜNG (QUẢNG NAM)
__________
(*) Kỷ niệm 46 năm ngày giải phóng Quảng Nam 24.3.1976-24.3.2021
(**) Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ