VHSG- À ơi/ Ru con/ Bằng tiếng ngọt ngào/ Bằng lời hoa trái từng câu ngọt lành/ Bằng yêu thương để dỗ dành/ Bằng nhân nghĩa để con thành nết na/ Bằng tha thiết, bằng thật thà/ Bằng tim người mẹ thở ra kiếp người
RU CON MÒN CẢ TIẾNG ĐAU
À ơi
Ru con
Mòn cả tiếng đau
Cho nên nước mắt rơi lâu – một lần
Mỗi lần rơi một phép nhân
Tiếng đau mòn đến triệu lần còn đau?
À ơi
Ru con
Bằng tiếng ngọt ngào
Bằng lời hoa trái từng câu ngọt lành
Bằng yêu thương để dỗ dành
Bằng nhân nghĩa để con thành nết na
Bằng tha thiết, bằng thật thà
Bằng tim người mẹ thở ra kiếp người
À ơi
Ru con
Con ngủ – con cười
Ngắm con say giấc – mẹ tươi lại đời
Trăng đêm – màu nắng xanh ngời
Tiếng đau tan nhẹ – gió trời mang đi
Và giọt nước mắt từ bi
Hóa thành sương
Đọng
Diệu kỳ
Tinh khôi
Hết đêm
Trời sáng
À ơi
Mẹ gọi con dậy
Sương rơi
Nắng hồng…
VÍ DẦU CÁI NGHĨA TÀO KHANG
Ví dầu tình bậu muốn thôi
Bậu nghe em kể mấy hồi rồi đi
1.
Kể bậu nghe
Tuổi xuân thì
Thuở em thương bậu ngại gì mẹ cha
Hàng xóm nói vào nói ra
Bạn bè bè bạn nói xa nói gần
Ong ong bướm bướm dần lân
Mà em thương bậu đâu cần nghe ai
Thế là bà mối ông mai
Vun qua đắp lại cho hai đứa mình
Nên duyên nên phận nên tình
Nên chồng nên vợ nên hình trẻ con
2.
Kể bậu nghe
Thuở vàng son
Mình vợ chồng trẻ mình còn thiết tha
Còn âu yếm còn mặn mà
Giấc đêm hai đứa, cơm nhà đủ nhau
Mình còn có trước có sau
Có yêu có trọng có sầu có vui
Còn chia sớt những ngậm ngùi
Vuốt ve cơn giận đẩy lùi âu lo
Lúc đói dạ, húng hắng ho
Thương nhau chăm chút dặn dò ngày đêm
3.
Kể bậu nghe
Bão qua thềm
Là khi đời hết dịu êm ấm nồng
Là khi cái nghĩa vợ chồng
Qua cầu gãy nhịp rớt sông té nhào
Là khi mưa gió ào ào
Ướt duyên thổi phận đẩy vào chông chênh
Là gian khó là gập ghềnh
Tiền gạo cơm áo bắt đền lấy nhau
Là ta phân rõ vui sầu
Bậu thương hoa lạ quay đầu với em
Là em gối lẻ nhiều đêm
Là em cơm nguội nhiều thêm mỗi ngày
Là mình trách giận đắng cay
Nụ cười rơi rớt, buồn lây lất buồn
4.
Kể bậu nghe
Nước có nguồn
Cây có cội để chim muôn sum vầy
Con chúng mình quá thơ ngây
Con đâu biết sao nước đầy nước vơi
Sao cha mẹ chẳng ở đời
Tình phai nghĩa nhạt
Mây trời cứ bay
Con chúng mình quá thơ ngây
Con chỉ biết muốn đủ đầy mẹ cha
Muốn yêu thương trọn một nhà
Muốn những tiếng gọi thật thà với nhau
Con vững bước ngẩng cao đầu
Chớ không phải giấu nỗi đau khuyết đời
5.
Kể bậu nghe
Bấy nhiêu thôi
Đâu ai buộc được gió trời mây bay
Bậu ơi
Còn một chút này
Tay con bậu nắm chặt tay để mà
Bậu ôm con ôm thật thà
Tiếng Cha con gọi
Bậu à nghe không
Nếu như tiếng Vợ tiếng Chồng
Ở trong lòng bậu vẫn không mất rồi
Bậu ra gom lại gió trời
Gọi mây thả hạt mưa rơi nhẹ nhàng
Ví dầu cái nghĩa tào khang
Tiếng con gọi bậu rõ ràng bậu nghe…
NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐI QUA MÙA GIÓ CHƯỚNG
Người đàn bà đi qua mùa gió chướng
Còn lại cánh đồng hoang
Còn lại ngàn cỏ dại
Còn trăng đêm tưới gốc rạ vàng
Người đàn bà đi qua mùa gió chướng
Trơ trọi những giấc mơ
Trơ trọi nỗi mong chờ
Trơ trọi bờ môi ướt
Có phải nợ nần gì kiếp trước
Mà đời nhiều tơ vương
Người đàn bà đi qua mùa gió chướng
Nắng dẫu còn hanh hao
Mưa về dù lao đao
Vẫn còn đó ngày xanh bừng nắng
Đẹp vô cùng sắc trắng hoa cỏ lau…

LÝ KHỔ QUA
Em mà hát Lý khổ qua
Khổ qua thành lý chắc là khổ anh
Hò ơ lá khổ qua xanh
Bông vàng nhụy thắm để dành khổ ai
Nào phải khổ đôi mắt nai
Cặp môi mận đỏ má ai phớt hồng
Khổ này khó để trong lòng
Kể ra thì sợ đèo bòng khó ưa
Hoa khổ qua vàng nắng trưa
Anh khổ vàng võ thành mưa buổi chiều
Em ơi khổ quá anh liều
Nên anh hát Lý chiều chiều nghe chơi
Chiều chiều anh hát khơi khơi
Mà sao thấy khổ chơi vơi chiều chiều
Em thích hát thì anh chìu
Lý khổ qua lại khổ nhiều đời anh
Hò ơ lá khổ qua xanh
Bông vàng nhụy thắm để dành “khổ yêu”!
LÝ NỖI BUỒN
Em ngồi hát Lý nỗi buồn
Nỗi buồn như cánh chuồn chuồn ngày mưa
Mưa dầm làm sập giậu thưa
Làm mục ụ củi buồng dừa rụng non
Em ngồi tựa cửa ôm con
Ngó quanh ngó quẩn mắt mòn khát khao
Mưa dầm làm ngập bờ ao
Nỗi buồn như nước tràn vào chứa chan
Mưa làm ướt nghĩa tào khang
Cho nên em mới dở dang thế này
Con còn bé bỏng thơ ngây
Con đâu biết được đắng cay ở đời
Em hát
Lý nỗi buồn rơi
Ai nhặt điệu lý…
Ơi hời dùm em…
LÝ HAI ĐỨA MÌNH
Em hát “Lý hai đứa mình”
Trời mưa nhà dột cuộc tình ướt mem
Gió mùa bung cửa ra xem
Hai đứa mình giận xé rèm chia chăn
Mình giận mình chẳng nói năng
Con mắt dòm lén môi răng khép hờ
Mình va mình quẹt giả vờ
Đêm khuya khó ngủ mình chờ chạm nhau
Ngoài vườn thoang thoảng hương cau
Phải chi ngọn gió thổi ào vào chăn
Hương cau theo gió bảo rằng
Mình ơi lạnh lắm tình bằng ôm nhau
Vợ chồng đừng có giận lâu
Như cầu rút nhịp để lâu bẽ bàng
Điệu lý ngưng hát – lỡ làng
Câu ca đứt đoạn đôi đàng lỡ duyên
Thôi mình hát Lý chim quyên
Hết hờn hết giận chim chuyền có đôi
“Lý hai đứa mình” lả lơi
Đêm khuya chồng vợ đừng rời nhau ra
ĐOÀN THỊ DIỄM THUYÊN