VHSG- Nốt lặng trong tôi/ Tràn xuống bức tranh này/ Năm phách, mười phách, vô lượng phách…/ Thiên nhiên đang hợp hòa thành bản kinh vô tự/ Tôi tụng tên tôi, mái tóc, thịt da…/ Nhỏ nước mắt lên vạn chúng sinh tôi đang hiện ra/ Đã là nhau, ở trong nhau, mượn nhau muôn trùng kiếp

Qua hàng cây
Sợi tơ tuột khỏi lá cây
Con sâu tuột khỏi sợi tơ
Tôi tuột khỏi bóng râm vừa đứng
Và con sâu ngã xuống tóc tôi
Vừa thương vừa hoang mang
Tôi nhổ ra sợi tóc cùng con sâu
Đặt nó lên chiếc lá to vừa rụng
Nhựa màu vàng tuột khỏi chiếc lá
Thoắt chốc
Chiếc lá thành con sâu béo
Thoắt chốc
Con bướm nhập vào cuống xanh.
Dư ảnh mùa đông
Khi mắt khép ngủ
Tuệ nhãn tràn vào đêm
Em thấy em rất rõ
Con bé tóc dài áo thụng
Ngủ quên dưới váy Mẹ Quan Âm
Anh là tấm mền màu gạch non
Trùm lên em khi sương xuống
Vén lên những mí mắt
Em thấy nhiều em hơn
Đang sống dậy trong những sinh thể mới
Nở hoa, trổ lá, mọc tóc, thay da, nói nhiều tiếng lạ
Bên bức tượng thạch cao phần phật gió
Và những con mắt rụng đầy như lá cây
Đêm cuối cùng của mùa đông
Cành liễu mềm nảy lộc trên ngón tay Đức Mẹ
Rồi sao trời, nến sáng
Cùng hiện lên trong giọt nước thủy tiên
Từ đáy bình rớt xuống
Trái tim im lìm hanh nứt của em.
Nốt nhạc trôi lăn
Đêm bàng bạc
Hai con kiến
Chạm nhau trên dây căng
Hơi thở tôi nhẹ thế
Sợi râu kiến rung rung
Tay ai vẽ
Mặt hồ sánh mực
Viền lá sen trăng sáng
Ếch ngủ bằng một mắt
Hạt sương còn dính trên má chim khuyên
Nốt lặng trong tôi
Tràn xuống bức tranh này
Năm phách, mười phách, vô lượng phách…
Thiên nhiên đang hợp hòa thành bản kinh vô tự
Tôi tụng tên tôi, mái tóc, thịt da…
Nhỏ nước mắt lên vạn chúng sinh tôi đang hiện ra
Đã là nhau, ở trong nhau, mượn nhau muôn trùng kiếp
Đã khổ đau và tận cùng hạnh phúc
Tôi nối tiếp tôi chuỗi dài
Những màu da và máu xương vũ trụ
Ủ trong bong bóng thời gian
Chưa từng sinh ra và chưa từng biến mất…
Tôi chính là vạn vật
Vạn vật trùm lên tôi
Tôi bao trùm vạn vật
Vạn vật chẳng ngoài tôi.
Trang thơ tươi đẹp vô ngần
Đừng giãy giụa
Và đừng im lặng
Kiêu ngẩng vươn lên như tòa sen
Em dắt anh đứng giữa hàng thơ này
Nhưng đừng như một con ma nơ canh như thế!
Hãy long lanh mắt và vàng hơn đụn rơm trên tóc
Vươn nhiều cánh tay rậm rạp lá và tự sinh sâu
Nào anh, nhích sang đoạn này một chút, lũ sâu đang đục thân anh suýt rỗng
Em sẽ gọi đàn chim về cứu rỗi anh
Thêm chiếc tổ ong nữa nhé, lủng lẳng dưới tai anh – một trò đùa ác ý
Nhưng anh đừng vội nóng nảy bước ra khỏi dòng thơ của em: chỉ còn toàn ong mật
Anh vẫy em đứng vào cùng bằng năm ngón tay cứng đơ như trái ớt
Em cắt cảnh rồi, khúc này tuyệt nhất khi không em
Anh muốn sóng đôi lúc em đang thèm độc thoại
Em thích một mình leo lên hàng chênh vênh nhất
Ối, anh xem làm cách nào kéo em ra khỏi câu thơ này được với!
Nó trúc trắc mà đôi dép nhỏ của em như dính phải cao su
Anh thấy không, em đang ngồi bệt trên con chữ khổng lồ và một mình khóc lóc
Nuối tiếc không cùng anh đứng chung một con chữ nhỏ nhoi
Trên người em những dây leo bé mọn bắt đầu xanh ngắt
Em không cần đâu, không cần đâu!
Nhanh lên anh, đỡ em xuống ngay ở hàng dưới!
Mình chung hàng, chung cảnh em đâm bối rối
Ai sẽ là đạo diễn của ai
Thôi hãy đan tay, làm lều cho gió
Xoay nhẹ thân mình nở muôn cánh hoa
Đàn bướm ong sẽ tự động tràn vào hai ta dỡ mật.
Răng
Người ta xem anh như cái cối hang bằng đá
Nghiền những bức tranh tươi đẹp thành cát vụn
Anh mời mọc họ và xay nát họ
Thiên đường của anh là enzym
Anh thật quyền lực với cái bao tử rỗng
Anh biết trồng mình thật đều trên cặp nướu đỏ
Anh không trồng ai trên những vách đá trơn tuột của mình
Trái cây, con cá và miếng thịt ướp riềng
Nằm gọn lên anh như cuộc hiến sinh cao quý
Anh chào đón họ tới thiên đường bằng nước bọt và những mảng bám chưa súc rửa
Anh dần, nhai, lách, xé họ bằng những ngón đá tinh tế của anh
Mặc những mầm non, buồng trứng và những nỗi thống khổ nói gì
Khát vọng xay nghiền của anh kéo dài tới khi nào những vách đá bắt đầu nghiêng ngả
Những con sâu thiên đàng lúc nhúc đục khoét anh như món ăn bằng bột đá
Tới lúc đó anh thấy rằng đến nghiến nước còn khó
Anh từ từ rụng xuống đất và nhận ra mình chẳng bằng một viên sỏi tí hon.
NGUYỄN THỊ THÙY LINH
______________
Nguyễn Thị Thùy Linh, sinh năm 1991. Hiện sống và làm việc tại Hải Phòng. Giải nhất cuộc thi cuộc thi Thơ lục bát “Tổ quốc và Đạo pháp”, 2016. Giải nhì cuộc thi thơ 2015-2016 của Tạp chí Văn nghệ Quân đội. Đã xuất bản: Truyện dịch thiếu nhi “Búp bê song sinh tới Trái đất” của nhà văn Milutin Đuričković (Serbia) – Nxb Hội Nhà văn, 2016; Tập thơ dịch “Đôi cánh của bóng tối” của nhà thơ Raed Anis Al-Jishi (Arabia Saudi) – Nxb Hội Nhà văn, 2018.