Đoàn Văn Mật bỗng thấy bạt ngàn sông suối

VHSG- treo áo quần lên cơn mưa/ những giọt nước mang ngàn tia nắng nhỏ/ vừa đậu vừa rơi/ bỗng thấy cầu vồng bảy sắc/ mọc trên từng đường chỉ/ mỗi cúc áo là một mặt trời…


Nếu có thể

 

tôi sẽ trồng lên mộ mình

những loài hoa đẹp nhất

để mai này ong bướm đến thăm tôi

 

tôi sẽ khắc lên mộ mình

tên của những người thân yêu nhất

để mai này tôi còn nhớ tên tôi

 

tôi sẽ viết tên em lên áng mây trời

thế gian đi xa thế gian về lại

tên em luôn cùng tôi bay mãi

 

và sẽ mỉm cười ở nơi xa ấy

bởi tôi yêu vĩnh viễn cuộc đời này.

 

Cuối đường

 

trong bóng tối con đường

em là ánh sáng duy nhất mà tôi nhìn thấy

tình yêu bất chợt thở dài

 

phía trời đêm

con chim hạc đang bay

ngàn năm chưa ai thấy mặt

 

giữa lẻ loi, đơn độc

những ánh sáng vẫn đi tìm nhau

nhưng không ai thấy được

 

em là ánh sáng duy nhất

mà tôi nhìn thấy

lặng lẽ rời xa phía cuối con đường.

 

Phơi mưa

 

treo áo quần lên cơn mưa

những giọt nước mang ngàn tia nắng nhỏ

vừa đậu vừa rơi

 

bỗng thấy cầu vồng bảy sắc

mọc trên từng đường chỉ

mỗi cúc áo là một mặt trời

 

bỗng thấy bạt ngàn sông suối

chảy ra ngoài đường tiệm cận

lũ ống cuồn cuộn vào tay áo

 

bỗng thấy sấm rền trong bão

chớp lóe ngang đầu ngón tay

mũi kim chĩa lên thành cột thu lôi

 

vừa đậu vừa rơi

mỗi giọt nước – một mặt trời

từ đêm qua đã chết.

Nhà thơ Đoàn Văn Mật

Hoàng cúc

 

ở rất xa mùa xuân

những bông cúc ngời lên như nắng

như khăn áo một người chộn rộn

vừa bước đi vừa ngẫm ngợi gì

 

trên cánh đồng, hoa mùa lập thể

bông cúc vàng dầu ở rất xa

ta vẫn thấy chúng gần gụi nhất

như áo em phía ngày cũ trôi về

 

trôi về cả khoảng trời náo nức

đang bừng lên trên sắc hoa vàng

khi ta nhớ một mùa đông xa lắc

khuôn mặt em buông xuống  dịu dàng

 

khi rất gần mùa xuân

những bông cúc lại ngời lên xa vắng

 

Anh muốn nhìn em lúc này

 

anh ngồi trong bóng tối

để nhìn em

khuôn mặt ấy vừa sáng lên

những điều chưa bao giờ anh thấy

 

em đang ngủ và mơ

cầm tay một người lạ

trên con đường cỏ hoa

đang thay mùa lá mới

 

em đang mơ và nói

hay chúng ta làm lại từ đầu

như ngày em mười chín tuổi

như ngày anh ngoài hai mươi…

 

anh muốn nhìn em lúc này

vui cười hạnh phúc

không phải nghĩ: ngày mai chúng ta ra sao

và sống với nhau thế nào

 

anh muốn nhìn em lúc này

cùng những điều chưa bao giờ anh thấy

khi tuổi trẻ sẽ không về lại

chỉ giấc mơ là thành thực với mình

 

và anh ngồi nhìn em

giữa bóng tối ngời lên

rạng rỡ.

 

Vắng

 

tôi giấu tôi vào đêm

như giấu sự lãng quên

khi em chưa từng thấy

 

bông hoa mùa thu còn lại

đêm nay đã héo mất rồi

tôi giấu điều gì cho tôi

 

tôi giấu tôi vào đêm

một ngọn đèn mười năm chưa tắt

mười năm soi cùng khuya khoắt

không sao rõ mặt một người…

 

giấu tôi

đêm phố vắng nụ cười cũng vắng

quán trà huyên náo người câm.

ĐOÀN VĂN MẬT

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *