Tháng ba về lòng bồi hồi nhớ mẹ// Dáng gầy bên chái bếp thổi lửa nấu chiều/ Bữa cơm đơn sơ thời khốn khó, mẹ sớm hôm lo liệu// Bên mái tranh nghèo ấm cúng một gia đình/ Sống phải biết ta biết mình, mẹ dạy bao điều hay lẽ phải/ Từ khói bếp mẹ, các con vào đời vững bước mưu sinh.
Ký ức đẹp tuổi ấu thơ, đặc biệt là hình ảnh người mẹ quê nghèo trong gia đình đầm ấm hiện lên xúc động và sâu lắng trong những bài thơ 1-2-3 đầu tiên của Lê Hồng Trứ, người kỹ sư xây dựng sinh trưởng ở Sa Đéc – Đồng Tháp hiện sống làm việc tại TPHCM.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Em vẽ cánh diều tuổi thơ trong ký ức
Bầu trời cao trong xanh lộng gió, khẽ nghe tiếng diều hát
Tuổi thơ hiện về đẹp như bức tranh tiềm thức
Em tô màu xanh hi vọng, màu vàng bông lúa chín trĩu hạt
Cánh diều lấp lánh sắc màu, bạt gió bay vút trời cao
Trông về quê hương, ôi đẹp làm sao!
Biển màu xanh hóa thành biển bạc
Cơn gió ngừng lay, biển chiều nhạt nắng
Con thuyền lạc trôi, đường anh về lạc lối
Sóng lặng yên, mặt biển phẳng lặng, ngọn sóng chẳng buồn lăn
Biển vắng tiếng ì ầm, nhưng âm thầm lòng biển động
Giữa ánh sáng hoa nắng lung linh, anh biết tìm em nơi đâu!
Tháng ba về lòng bồi hồi nhớ mẹ
Dáng gầy bên chái bếp thổi lửa nấu chiều
Bữa cơm đơn sơ thời khốn khó, mẹ sớm hôm lo liệu
Bên mái tranh nghèo ấm cúng một gia đình
Sống phải biết ta biết mình, mẹ dạy bao điều hay lẽ phải
Từ khói bếp mẹ, các con vào đời vững bước mưu sinh.
Bến sông buồn lặng lẽ
Con đò ngang lỡ hẹn một buổi chiều
Mái chèo ngừng khua nước trong nỗi nhớ cô liêu
Lữ khách qua sông không trở lại
Để bến đò xưa buồn hiu hắt
Cô gái tiễn người mong nhớ ai?
LÊ HỒNG TRỨ