VHSG- Làng tôi nghèo dòng sông lại chia hai/ Con đường đất hoai hoai mùi cỏ mục/ Dấu nạng tròn lâu rồi như thầm nhắc/ Thầy giáo thương binh sớm tối vẫn đi về.

Dấu nạng tròn
Sau chiến tranh bạn tôi trở về làng
Một chân gửi lại chiến trường năm bảy mốt
Đồng áng khó khăn bạn chọn nghề đứng lớp
Cây nạng nằm yên trong lúc giảng bài.
Làng tôi nghèo dòng sông lại chia hai
Con đường đất hoai hoai mùi cỏ mục
Dấu nạng tròn lâu rồi như thầm nhắc
Thầy giáo thương binh sớm tối vẫn đi về.
Điều tưởng rằng đơn giản ở miền quê
Lại sống được giữa bộn bề trăn trở
Dấu nạng tròn lâu rồi không còn nữa
Đó cũng là nỗi nhớ của làng tôi!
Những ngón tay em
Người ta yêu nhau bắt đầu từ đôi mắt
Ta yêu em từ những ngón tay rất nhỏ và mềm
Năm tháng qua đi mọi việc sẽ lãng quên
Những ngón tay em cứ cồn lên nỗi nhớ.
Tình yêu ta cuồng điên như ngọn lửa
Em cứ lặng thầm sao nỡ để ta đau
Mưa sẽ nhạt đi nắng sẽ phai màu
Còn lại mối tình đầu trẻ mãi.
Ta yêu em như điên như dại
Muốn hóa thành bờ bãi để em qua
Dẫu cuồng điên vẫn chỉ là ngọn lửa
Những ngón tay em sai khiến đủ điều.
Ta trút tình yêu lên bàn tay nhỏ
Em ơi nhận lấy chớ ngại ngùng
Ta chẳng giữ cho riêng mình gì cả
Để mai này hóa đá có kẻ trông!
Thị xã
Kính tặng thị xã Phú Thọ
Thị xã của tôi lô xô mái ngói
Phố ngắn dài cao thấp chẳng đều nhau
Đường xi măng đường đá và đường đất
Cây xanh tươi không phân biệt đường nào.
Có bao người đi chân trần vào phố
Mang theo phù sa châu thổ sông Hồng
Ngã ba ngã tư không có đèn tín hiệu
Chẳng sợ lạc đường cả phố đều quen.
Bụi đất trung du đỏ quạch những ngọn đèn
Số nhà cũng không còn rõ nữa
Cỏ dại lan man lẫn mùi hoa sữa
Đêm đêm cánh cửa khép hờ.
Nắng thủy tinh
Thèm nghe một bản nhạc buồn
Thèm đi trở lại con đường ngày xưa
Chân trần thèm đứng dưới mưa
Đợi em tan lớp khi vừa biết yêu.
Năm đi tháng lại đã nhiều
Đường tình cả gió những chiều mưa bay
Chút ngọt ngào chút đắng cay
Có trong nỗi nhớ vòng tay học trò.
Thương nhiều thoáng những âu lo
Tình yêu tạo hóa ban cho chúng mình
Trời hồng từ ánh lê minh
Tình em màu nắng thủy tinh trong ngần.
Lái Thiêu
Ngỡ như mặt đất dày thêm
Mùa nắng đỏ lá ngày đêm trút hoài
Biết rằng nhờ có đất đai
Nên cây nên lá rộng dài đấy thôi.
Cây rút ruột trả cho đời
Mùa giaeo hạt nặng tay người bón chăm
Bồi hồi sau những tháng năm
Lái Thiêu[1] ơi nhớ bạn nằm ngày xưa.
Quê mình hết nắng lại mưa
Hoa thơm trái ngọt bốn mùa thanh tao
La đà tán thấp cành cao
Có trong lòng đất máu đào bạn tôi.
Đất không dấu mặt người ơi
Cho và nhận vẫn muôn đời thủy chung.
_______
[1] Lái Thiêu là tên một địa danh ở tỉnh Bình Dương
HÀ THIÊN SƠN