VHSG- Đôi dải lụa tinh khôi/ vắt ngang thân thể bầu trời/ như hạt giống khát mầm mọc trong đêm/ tôi chào đời từ vành nôi huyền bí/ giai điệu không tên/ bản hòa tấu triệu năm giữa lòng tay tạo hóa
Bóng và anh
anh ôm bóng anh hằng đêm
hà hơi lên tóc lên trán hà hơi vào mắt vào môi
hà hơi xuống ngực
hà hơi
bóng biết nói biết đùa bỡn biết tự bảo vệ
đôi khi vượt qua giới hạn
anh yêu bóng anh như yêu người đàn bà
vừa thánh thiện vừa ác quỷ
nửa ấm áp nửa lạnh lùng
anh lang thang cùng bóng qua sa mạc đỏ
qua biển cả phù du
những thành quách màu huyết dụ
những đền đài vàng au
bóng
sứ giả của mây và gió
chú chim sẻ cậu sóc nhỏ con mèo con
nhảy loi choi trên xanh
chui vào vạt áo
tất tần tật
anh dìu bóng lên ngọn núi chọc trời
ôi nhừ đôi chân bại cả cánh tay
không thể làm gối không thể giúp anh
mỗi khi mỏi mệt
không hát nổi bài hát ngày xưa
bóng sẽ rơi xuống mất
thôi ngủ đây
bóng
anh vẽ bóng trên mặt kính mờ sương
rồi giấu mình sau gáy chơi trò ú tim
mọi cử chỉ mọi việc làm mọi ham muốn
mọi buồn đau
bóng đều tường tận
là người hiểu anh không ngoài ai ra
nhưng bóng vội nhòa
làm sao tìm lại
một giờ bóng giận dỗi bỏ đi chẳng muốn gặp
anh thành cái xác
sớm mai thức dậy anh thấy mình đã khác
mình là bóng
hay bóng là mình
không biết.
trở về
ngôi nhà lỗ hổng không đáy
mỗi khi trở về
từng bước từng bước
âm thầm và
nặng
bóng mất hút trên thế gian này
thắp một ngọn đèn
loãng tối
thắp hai ngọn đèn
đục tối
thắp năm ngọn đèn
câm tối
thắp chín ngọn đèn
đặc tối
sáng ra
tự kéo mình khỏi giấc mê
hòn đá lưu đày
mở những nắp cống
ngạo nghễ bước ra khỏi miệng vực
đi.
Thời gian
Anh hiểu bước chân thời gian
khi anh đồng hành với nó
khi anh vượt lên bỏ lại phía sau những sợi rụng
không thể nằm cùng
chiếc gối cô đơn
Nhưng thời gian không chết
trẻ trung như gió như ánh sáng dịu dàng
thời gian mải miết một chiều
anh nhận ra thời gian với gương mặt rất hiền
chẳng khác gì đàn bướm trắng
Họ cho anh ác độc giết thời gian bằng tóc
ném vào khoảng không ngu ngốc
ném vào thời gian đương thì
hay lúc thời gian thao thức
đếm từng ngọn đèn vàng trong khuya.

Rơi
Mùa hè nhớ tới phượng
từng ép phẳng thời học trò
bên cửa sổ đơn sơ chú mèo hong nắng
cũng như tôi ngồi lặng thinh
có phải chúng ta đang bị cầm tù giữa bảng chữ cái
ở hai đầu thái cực cuộc sống
tôi muốn rời nơi đây ra với chú mèo
đôi mắt chú suốt trong vô thức
Những bông màu đỏ
nhắc ngày tháng ra đi
tôi tìm lại cuốn vở cũ chỉ thấy nét mực khô
cánh máu rơi rơi điệp trùng
thử ép mình lên trang sách cuộc đời
để trăm năm sau gặp lại
dẫu hy vọng như chú mèo con hong nắng
trước sân trường cô độc
rơi.
Bản hòa tấu Sơn Đoòng không tên
Đôi dải lụa tinh khôi
vắt ngang thân thể bầu trời
như hạt giống khát mầm mọc trong đêm
tôi chào đời từ vành nôi huyền bí
giai điệu không tên
bản hòa tấu triệu năm giữa lòng tay tạo hóa
Sơn Đoòng
trái tim trầm tích
bầu sữa nuôi tôi cùng bóng tối
nơi hang động đợi chờ cháy bỏng
niềm tin dẻo dai
cuồng loạn những cơn trở dạ
Trong veo như mắt mèo
nhập rồi
tan
liêu trai giáng thế
những con cá sáng lên bảy sắc cầu vồng
khỏa trần
từ mái núi xuống vực sâu bất tận
Chẳng ngôn từ nào mềm hơn bờ môi của đá
tình yêu tuôn trào
suối nguồn hạnh phúc
trắng xóa
thế giới của tôi đôi cánh mùa hè
trên thịt da kì vĩ Sơn Đoòng
vô biên hóa thạch.
HOÀNG VŨ THUẬT